“Ngươi, ngươi!”
Lạc Nhu Vân vẫn ngây thơ như ngày nào, lại bị Hoàng An Trạch lừa gạt.
“Được rồi, Lạc cô nương, năm đó ngươi đã cứu mạng ta, ta nợ ngươi!”
“Nhưng lúc đó ta bị thương, không thể không bỏ ngươi lại!”
Hoàng An Trạch nói.
“Ngươi, ngươi!”
Lạc Nhu Vân vẫn ngây thơ như ngày nào, lại bị Hoàng An Trạch lừa gạt.
“Được rồi, Lạc cô nương, năm đó ngươi đã cứu mạng ta, ta nợ ngươi!”
“Nhưng lúc đó ta bị thương, không thể không bỏ ngươi lại!”
Hoàng An Trạch nói.
Để có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất, vui lòng tải xuống ứng dụng của chúng tôi để tiếp tục đọc chương này cùng với nhiều tính năng độc quyền khác.
* Ứng dụng miễn phí, không chứa quảng cáo
Quét mã QR để tải xuống ứng dụng
Trải nghiệm đọc truyện tốt nhất