“Các hạ, chúng ta không phải là người của Dạ Mạc Bang, trong lồng sắt có cháu gái của ta, người của Dạ Mạc Bang đã bắt cháu gái ta, ta đến đón cháu gái ta về nhà!”
Đường Hữu Phúc là người đã ở trên chiến trường, lão ít bị ảnh hưởng hơn, lão thấy cao tầng của Dạ Mạc Bang đang nằm dưới chân người kia, biết chính người trước mặt đã tiêu diệt Dạ Mạc Bang.
Mặc dù trong lòng rất sợ hãi, nhưng thấy cháu gái mình bị nhốt trong lồng sắt phía sau lưng người đó, thấy cháu gái bị dọa sợ co rúc lại thành một đống, sợ hãi trong lòng chợt giảm xuống. Để người đó không hiểu lầm, hắn vội vàng báo bọn họ không phải là người của Dạ Mạc Bang, bọn họ đến để cứu người nhà.
Hoàng Đông Kiệt lạnh lùng, phớt lờ bọn người Đường Hữu Phúc, đi về phía vị trí bảo khố của Dạ Mạc Bang.
Vì sao lại biết bảo khố của Dạ Mạc Bang ở đâu, hắn vừa tra tấn Tào Dương Đức là biết.