Thế là, nàng mở cuốn sách ra, thấy thực sự không phải là một cuốn sách màu mè, nội dung trong đó thực sự là một câu chuyện có một vương gia là nhân vật chính, Đông Võ Vương Hoàng Đông Kiệt. Liễu Dung đọc xong, thái độ của nàng cũng thay đổi, nội dung của cuốn sách này rất thú vị, từ nội dung của cuốn sách này nàng cũng nhận ra Hoàng Đông Kiệt là võ giả Hậu Thiên.
“Thật sự không công bằng, những tổn hại mà hắn gây cho ta làm ta lấy cảm xúc cực đoan bước vào võ đạo, mà hắn thì sao, một khi hoàn toàn tỉnh ngộ, liền dễ dàng trở thành Hậu Thiên!”
“Hắn sa đọa mười lăm năm, còn làm cho hắn nhặt được phúc trong họa!”
Suy nghĩ của Liễu Dung lúc này cũng giống như suy nghĩ của Địch Nhân Kiệt, đều coi Hoàng Đông Kiệt đột nhiên một bước tăng mạnh là do tỉnh ngộ mang lại.
“Hắn thật sự rất may mắn, Ngọa Hổ Công do cha để lại chỉ là công pháp hạng hai, nhưng không ngờ hắn dựa vào một quyển công pháp hạng hai lại đột phá đến Hậu Thiên!”