“Gì chứ, đúng là ngươi rồi. Ta còn tưởng mình mắt mờ nhìn nhầm người. Không ngờ mười lăm năm sau ta còn có thể nhìn thấy ngươi!”
Hoàng Đông Kiệt quay lại, hắn có ấn tượng với ông lão này, hay là nói trên phố này thực sự không có ai là không biết ông lão này.
Ông lão này tên là Đường Hữu Phúc, là chưởng quầy kiêm thợ đóng quan tài, tay nghề rất tốt nên hắn đã tiễn bước nhiều người già và người chết oan uổng ra đi.
Ngoài ra khi còn trẻ, hắn từng làm bách phu trưởng trong quân đội, rất giỏi võ nghệ, dù bây giờ đã già nhưng hắn vẫn là một trong số ít võ giả ở phố Đồng Tử này.
Làm quan tài, khi còn trẻ lại là bách phu trưởng, người khác khó có thể không nhớ đến hắn. “Ngươi đã thay đổi thật nhiều, nếu không phải ta mãi xác nhận, ta cũng không chắc người có khí chất như vậy sẽ là ngươi!”