“Nhanh quá!”
Tuy Ngụy Tráng Huân bị tốc độ của Hoàng Đông Kiệt làm cho kinh hãi nhưng cũng không hề hoảng sợ, toàn thânhắn mình đồng da sắt, cái gì đó lòe loẹt chỉ cần húc trúng là xong.
Hắn không cần phòng ngự, hắn nắm chặt tay lao thẳng về phía trước mặt Hoàng Đông Kiệt. “Ngươi rất mạnh mẽ, nhưng cơ bắp của ngươi cũng cản trở tốc độ của ngươi. Nếu gặp phải một võ giả nhanh nhẹn, về mặt tốc độ ngươi sẽ bị thua thiệt!”
Trong lúc Hoàng Đông Kiệt nói chuyện, hai tay hắn chắp sau lưng vẫn không buông ra.
Vừa nhấc chân lên, Ngụy Tráng Huân lập tức bị đánh vào bụng, sau đó trượt ra ngoài, để lại dấu vết ma sát của dấu giày trên sàn nhà.