"Nếu như hắn còn tiếp tục đánh bạc, cũng không cần quan tâm hắn, để hắn bị người ta đánh gãy tay chân là được rồi."
"Chỉ cần người còn sống, ta không thèm để ý hắn là người đần độn, hay là phế nhân."
Hoàng An Trạch cuối cùng ném cái nhìn cực ghét bỏ với Hoàng Đông Kiệt, sau đó xoay người đi vào rong hẻm nhỏ tối tăm, biến mất không thấy đâu nữa.
Hắn không cần cảnh cáo Trịnh Lương Tài cái gì cả, dù cho Trịnh Lương Tài từ diện mạo của hai người bọn họ nhìn ra chút gì đó, hắn biết Trịnh Lương Tài là người thông minh, không phải một người lắm mồm.
"Thật là xui xẻo, sao lại gặp phải loại chuyện này."