Luân Nạp nghe vậy không hiểu sao lại rơi vào trong cảm khái vô hạn.
"Ngươi cảm khái cái gì?"
Hoàng Đông Kiệt hỏi.
"Cảm thấy cuộc sống có chút kỳ diệu, trước đây chúng ta vẫn còn ở bên trong trấn nhỏ hẻo lánh, lẳng lặng vô danh, hy vọng đoàn mạo hiểm đi lên."
"Chỉ là khi đó chúng ta già của già, tàn tật của tàn tật, mãi đến khi ta già về hưu, đoàn mạo hiểm Phá Hiểu chúng ta vẫn chưa có lăn lộn đến cấp bậc Bạch Kim."