“Nội dung ở trên đó ta thấy hơi giả, các ngươi có chắc muốn nghe không?”
Lúc này, La Phi Ngư cố gắng kìm nén cơn sóng dữ trong lòng, không muốn dịch nội dung ở trên. Nhưng hắn biết, những sử quan trong triều chắc chắn có người biết loại chữ này, hắn không dịch thì Tần vương cũng sẽ gọi sử quan biết loại chữ cổ này đến.
“Bất kể giả hay không, ngươi cứ giải thích đi!”
Tần vương liếc nhìn Lạc Phi Ngư, cảnh cáo hắn phải thành thật, không được đưa những câu trích dẫn ra ngoài ngữ cảnh. Lạc Phi Ngư biết mình không thể lừa gạt người ta. Sau khi hắn dịch xong nội dung trên, Tần vương nhất định sẽ tìm được người hiểu rõ cổ văn ở trên để nghiệm chứng, đã vậy thì còn không bằng thành thật một chút.
“Được, vậy ta sẽ diễn giải!”