"Thật là mùi máu tươi nồng nặc, lão đại, thôn Dược Nhi hình như đã xảy ra chuyện.”
Vẹt là động vật, nó trở thành dị thú, khứu giác trở nên mạnh hơn, mùi máu tươi là ở phía trước truyền tới, còn phía trước bọn họ chính là thôn Dược Nhi mà bọn họ phải đi, nó không cần suy nghĩ, cũng biết thôn Dược Nhi đã xảy ra chuyện.
Hoàng Đông Kiệt không nói gì, biểu cảm dưới mặt nạ cũng không có biến hóa, mùi máu tanh này tồn tại một khoảng thời gian, nói rõ chuyện tàn sát đã kết thúc.
Thêm với hắn chỉ nghe được tiếng hít thở cùng tiếng tim đập của một người, hắn liền chậm rãi mang theo con Vẹt đi tới.
Tiến vào thôn Dược Nhi, nơi đây tất cả đều là thi thể không đầu, từ cách ăn mặc trên thi thể có thể thấy, nam nữ già trẻ đều có, liếc mắt nhìn hướng đi, hơn một trăm người là có.