“Lúc đầu có cuộc sống có điều kiện như thế này, thậm chí còn có cả vợ, nhưng lại ngu ngốc bị xúi giục đi đổ phường đánh bạc, “ta” này thật sự là...
Hoàng Đông Kiệt không muốn nghĩ ngợi nữa, bắt tay vào làm lò rèn phía trước và căn nhà phía sau, mua giường chăn mền, củi, gạo, dầu muối, những nơi khác cần thay đổi cũng phải thay đổi. Lò rèn này đã bỏ không mười lăm năm, đột nhiên có người bận rộn bên trong, hàng xóm và những người đi đường khác khó có thể không chú ý.
Dù mười lăm năm đã trôi qua, nhiều người già đã già đi, các cửa hàng lân cận đã đổi chủ mới nhưng một số ít người vẫn nhận ra Hoàng Đông Kiệt.
Bọn họ nhỏ giọng bàn luận về Hoàng Đông Kiệt, nhiều người mới đến phố Đồng Tử kiếm sống đều nghe nói đến Hoàng Đông Kiệt.
Ngoài việc ngạc nhiên, không ai chịu đến tiếp xúc với Hoàng Đông Kiệt hay là đến giúp đỡ.