“Đi, đến đó rồi lại nói.”
Nghe đến đây, Chiêm Hồng Tú không đợi dừng lại, đi đầu thúc ngựa hướng về Giang Nam phủ, những người khác cũng lập tức theo sau.
Nhưng Trần Dật lại cố ý rơi lại cuối, Tôn Chính Thu hiểu ý đi theo bên trái của hắn.
“Trước đó ngươi còn chưa nói, là trong Giang Nam phủ có hạt giống tiềm long hay có thành viên khác?”
“Đại nhân đoán không sai,” Tôn Chính Thu truyền âm trả lời: “Theo thuộc hạ biết, có bốn hạt giống tiềm long bái vào Bá Đao Môn.”
“Theo kết quả quan sát khí vận của đạo nhân lúc đó, thiên phú đao đạo của bọn hắn không yếu, có khả năng rất lớn đã ở đó tu luyện võ đạo.”
Bá Đao Môn, bốn hạt giống tiềm long.
Trần Dật hơi mở miệng, hạ giọng hỏi: “Còn gì nữa? Lần trước ngươi đến Giang Nam phủ chắc hẳn có phát hiện, nếu không sẽ không chú ý đến chuyện nơi này sau khi về núi.”
“Không giấu được đại nhân,” Tôn Chính Thu mặt nghiêm túc nói: “Lúc trước đến đây, thuộc hạ nghe được một tin đồn.”
“Nói là ‘Giang Nam đại hiệp’ Tô Bạch Mặc cùng với Bá Đao Môn chủ ước chiến trên Lâm Quang Hồ, thuộc hạ định đến xem.”
Ước chiến…
Trần Dật hơi gật đầu, trong lòng cũng có chút tò mò về trận chiến của những danh túc giang hồ này.
Nhưng hắn để tâm nhiều hơn vẫn là nhiệm vụ cùng lão điên.
“Ngươi ở trên núi vẫn thu được tin tức từ Giang Nam phủ, chắc hẳn là có nguồn tin tức đáng tin cậy, vậy liền giúp ta làm một việc.”
“Đại nhân cứ nói.” Tôn Chính Thu thần sắc chấn động.
Từ sau khi hắn đi theo tiểu hầu gia, tổng cộng chỉ làm hai nhiệm vụ.
Một là điều tra sau khi Kính Nghiệp Hầu Chu Thiên Sách bị thương đã làm những gì, nhiệm vụ thứ hai là gửi một bức gia thư.
Hai việc này nói là nhiệm vụ, trong mắt hắn, lại không thể thể hiện năng lực của hắn.
Không thể thể hiện năng lực, nghĩa là hắn không có tác dụng lớn với tiểu hầu gia, khó đảm bảo sau này sẽ không bị bỏ rơi.
“Giúp ta chú ý động tĩnh của lão điên, ta muốn biết hắn xuất hiện ở đâu khi nào!”
“Phong Thiền?”
“Ừ, tìm được rồi báo lại cho ta.”
Nói xong, Trần Dật vung roi, tuấn mã dưới thân phóng đi.
Trước đây ở Thái Hư Đạo Tông không gặp thì thôi, đã gặp ở Giang Nam phủ, hắn liền không thể bỏ qua cho lão đầu điên kia.
Cho dù không vì bản thân, cũng phải vì Lâm Tuyết Như mà bắt lão đầu điên kia phải trả giá!
......
Gần đến đêm, Trần Dật cùng với những người khác mới tiến vào phủ thành Giang Nam.
Dọc đường phong cảnh vô số, cảnh sắc nước non so với kỳ phong hiểm đạo của Ký Châu phủ, diễm lệ hơn nhiều.
Mặc dù chỉ mới qua đông, cây cối phần lớn chưa có cành lá rậm rạp, nhưng một số hoa đông đã đồng loạt nở rộ, trong không khí ít nhiều mang theo chút hương thơm ngọt ngào.
Mà loại hương thơm này vào thời điểm tiến vào Giang Nam phủ, còn hơn thế nữa.
“Trước tiên tìm chỗ nghỉ chân, sau đó chúng ta liên hệ với người của Thủ Dạ Ty.”
“Sư tỷ quyết định là được.”
Chiêm Hồng Tú gật đầu, dẫn mọi người đến một khách điếm gần Ngư Quang Hồ nhất để ở.
“Khách điếm Hữu Lai?”
Trần Dật nhìn tên khách điếm, lại thấy không ít hành khách ăn mặc trang phục đầy khí chất giang hồ ra vào, không khỏi hỏi:
“Sư tỷ, người từng đến đây?”
“Đương nhiên.”
Chiêm Hồng Tú vẫy tay gọi tiểu nhị, bảo hắn chăm sóc ngựa thật tốt, sau đó mới cười nói:
“Chủ nhân của khách điếm này là một danh túc giang hồ, hơn mười năm trước ẩn cư mới đến đây.”
“Không nói tại Giang Nam phủ rất nổi danh, mấy phủ gần đây cũng có rất nhiều nhân sĩ giang hồ ngưỡng mộ mà đến.”
Trần Dật chú ý thấy Tôn Chính Thu cùng những người khác cũng đều tỏ vẻ đồng tình, không khỏi tò mò.
“Danh túc gì?”
“Được coi là một đại hiệp, mấy năm trước vào thời điểm diệt trừ yêu ma ở Giang Nam phủ, hắn đã từng ra tay cứu không ít người.”
Chiêm Hồng Tú dẫn mấy người tiến vào khách điếm, vừa đi vừa nói: “Bây giờ danh hào của hắn vẫn được nhiều người nhắc đến, ‘Tri Hành Khách’ Lý Tùng.”
Nói rồi, nàng dẫn đầu đi đến trước quầy, ôm quyền nói: “Lý lão tiền bối, cho ba gian phòng.”
Trần Dật lúc này mới chú ý đến người đang đánh bàn tính ở phía sau quầy.
Nhìn kỹ vài lần, liền cảm thấy hơi khác so với hình tượng lão giả bên trong tưởng tượng của hắn.
Vị tiền bối giang hồ này không hề già nua, ngược lại có thể được xem là trung niên anh tuấn.
Một mái tóc dài đen bóng, chỉ có hai sợi tóc bạc trên trán, mày rậm mắt to, khóe mắt hơi có nếp nhăn, khiến cho khuôn mặt góc cạnh kia có cảm giác trầm ổn trưởng thành.
Đặc biệt là vào thời điểm hắn ngẩng đầu lên nhìn mấy người, hoàn toàn không có vẻ gian xảo của thương nhân, ngược lại nụ cười hào phóng, cử chỉ phóng khoáng.
“Chiêm nữ hiệp, lâu rồi không gặp, tu vi lại tiến bộ không ít.”
Khách sáo vài câu, Lý Tùng nhìn Trần Dật cùng những người khác, ánh mắt dừng lại trên người Trần Dật một lúc, dường như hơi kinh ngạc với tuổi tác của hắn.
Bất quá hắn cũng không hỏi nhiều, mà tiếp tục cười nói:
“May mà các ngươi đến sớm, chậm một hai ngày nữa, trong khách điếm chỉ sợ sẽ đầy khách.”
“Ồ? Lại có chuyện gì?” Chiêm Hồng Tú ném vài khối kim tiền lên quầy, hứng thú hỏi.
“Ngươi không biết? Giang Nam đại hiệp Tô Bạch Mặc cùng với Bá Đao Môn chủ Đoạn Chấn Đông ước đấu ở đây, thời gian là ba ngày sau.”
Lý Tùng chỉ vào võ đường đang đầy ắp người, “Ngươi xem bọn hắn, đều đến sớm vài ngày để xem náo nhiệt.”
“Còn có chuyện tốt như vậy, ha ha, đến sớm không bằng đến đúng lúc…”
Trần Dật không nghe Chiêm Hồng Tú cùng với Lý Tùng nói chuyện phiếm nữa, quan sát mấy người bên trong đại sảnh.
Lúc này đúng như Lý Tùng nói, đại sảnh đã không còn chỗ trống, hơn nữa trên thân mỗi người đều ăn mặc trang phục hiệp khách.
Có người còn mặc trang phục tông môn của mình.
Nhưng Trần Dật nhận ra không nhiều, chỉ có thể phân biệt thân phận của bọn hắn từ kiểu tóc.
Ví dụ như không có tóc là đệ tử Phật môn, hòa thượng hoặc ni cô, có tóc thì không phải.
Ngay lúc này, màn sáng hệ thống đột nhiên hiện lên trước mặt hắn.
【Ba mươi lăm tuổi, tu vi đạt đến thất phẩm, kiếm đạo đại thành, gặp phải ác ý nhằm vào đến từ võ giả tứ phẩm Linh Khiếu Cảnh, điểm nghịch tập +6】