“Xếp hạng cao nhất là Tiêu Huyền Chân sư muội của Thái Hư Phong, đứng thứ mười Địa Bảng.”
“Sư đệ nếu có hứng thú, lần trước về núi, ta vừa hay mua được hai cuốn 《Thiên Kiêu Bảng》.”
Nói rồi, Tôn Chính Thu từ trên lưng ngựa lấy xuống bọc hành lý, từ bên trong lấy ra hai cuốn thư tịch đưa cho hắn.
Trần Dật nhận lấy, quan sát một lúc.
Hai cuốn thư tịch có bìa một vàng một bạc, nhìn qua tựa như được mạ một lớp vàng bạc, ở chính giữa là ba chữ lớn cứng cáp ———— Thiên Kiêu Bảng.
Trần Dật chú ý thấy góc dưới bên trái bìa còn có hai hàng chữ nhỏ.
Ngoài chữ Thiên Bảng cùng Địa Bảng, còn viết “Thiên kiêu đại xuất, huyền thiên tuyệt thế”.
Trần Dật ngẫm nghĩ tám chữ này, không hiểu nhưng thấy rất lợi hại.
Sau đó liền mở ra Thiên Kiêu Bảng · Thiên Bảng màu vàng.
Bên trong giấy trắng như tuyết, sờ lên chất liệu giống lụa hơn là giấy, mức độ tinh xảo vượt xa tất cả thưc tịch mà hắn đã từng xem trước đây.
Đồng thời người trong Thiên Bảng cũng không phải một hàng một người, mà là một trang viết một người.
Không chỉ có tên họ, thuộc tông môn hoặc thế gia môn phiệt nào, còn có công pháp tu luyện, cấp độ cảnh giới, kỹ pháp sở trường v.v.
Nội dung nhiều hơn là chiến tích của người đó, viết rõ năm nào tháng nào, ở đâu đạt được những thành tựu lóa mắt gì.
Tựa như người xếp hạng nhất Thiên Bảng là Vương Tư Đồ, xuất thân Bá Đao Môn ở Giang Nam phủ.
Sư thừa “Nam Đao” Bá Đao Môn môn chủ Đoạn Chấn Đông, am hiểu kỹ pháp song đao, mới hai mươi mốt tuổi, tu vi đã đạt đến tam phẩm Thiên Hợp Cảnh.
Lần đầu du lịch tứ phương, liền ở Thiên Môn Sơn một mình giết ba trăm mã tặc, danh hào “Song Đồ Đao”.
Năm sau, hắn ở Bắc Kỳ Sơn chém giết một đầu đại yêu ma tứ phẩm đã chiếm cứ nhiều năm.
Năm thứ ba thách đấu danh túc võ lâm “Khoái Đao” Trọng Tôn Thiệu Giang, chiến thắng, từ đó nổi danh bát phủ phía nam.
Chiến tích gần đây nhất là năm ngoái, cũng chính là năm Vĩnh Hòa ba mươi tám.
Vương Tư Đồ tu vi vừa đạt Thiên Hợp Cảnh, liền ước chiến với người đứng đầu Thiên Bảng trước đây, hiện tại là người thứ hai Thiên Bảng Yến Nam Phi.
Hai người kịch chiến hai ngày, cuối cùng Vương Tư Đồ trong chiến đấu đao ý viên mãn, dùng một chiêu chiến thắng, trèo lên vị trí thứ nhất Thiên Bảng.
Mà Yến Nam Phi xếp thứ hai cũng thiên tư kinh người, sư thừa đạo môn thứ năm Thập Yển Sơn, tu luyện Thuần Dương Tâm Kinh.
Tuổi của hắn nhỏ hơn Vương Tư Đồ một tuổi, tu vi lại sớm đạt đến tam phẩm Thiên Hợp Cảnh.
Nếu không phải ý cảnh kỹ pháp tu luyện của hắn kém một chút, trận chiến đó ai thắng ai thua, còn chưa nói được.
Liên tục lật xem hơn mười trang, Trần Dật mới tìm thấy đại sư tỷ Chiêm Hồng Tú.
Thiên Kiêu Bảng · Thiên Bảng thứ mười bốn, tu vi tứ phẩm Linh Khiếu Cảnh, sư thừa Lý Khinh Chu, chưởng giáo Kiếm Phong Sơn của Thái Hư Đạo Tông.
Kiếm đạo sơ nhập đại thành, kiếm ý chưa viên mãn.
“Nội dung ghi chép trên này khá chính xác.”
Trần Dật thầm nói, tiếp tục xem những đại sự mà Chiêm Hồng Tú đã làm ra trong lúc xông xáo giang hồ.
Mười lăm tuổi kiếm đạo tiểu thành, lần đầu xuất hiện trên giang hồ, kiếm chém ngũ phẩm Bão Đan Cảnh.
Mười sáu tuổi nam hạ Giang Nam phủ, tiêu diệt hơn nghìn thủy phỉ, trong đó vài người còn là cao thủ có danh trên giang hồ.
Hai mươi tuổi Tây hành, tình cờ gặp yêu tăng tam phẩm Thiên Hợp Cảnh ở Tây Lục, Chiêm Hồng Tú dùng tu vi sơ nhập tứ phẩm Linh Khiếu Cảnh, chém hắn dưới kiếm.
Hai mươi ba tuổi, kiếm đạo đại thành, thách đấu Diêu Hóa Tiên Môn Diệp Lân, chỉ ba kiếm liền thắng…
Cho đến cuối cùng, trên Thiên Bảng còn có một lời bình về Chiêm Hồng Tú.
“Đăng thiên lộ nan, hồng tụ bá kiếm, thùy ngôn nữ tử bất như nam?”
Ừm, dường như xếp trước đại sư tỷ quả thực ít có nữ hiệp.
Duy nhất một người là ni cô của Hành Sơn Phái, chiến tích ít ỏi, hầu như không đi lại trên giang hồ.
Trần Dật lại lật mấy chục trang, còn thấy tên nhị sư huynh Lữ Thành ở cuối Thiên Bảng, tuổi vừa tròn hai mươi, kiếm đạo đại thành.
Sau đó hắn liền xem Địa Bảng.
Nội dung trên đó không khác Thiên Bảng quá nhiều, nhưng đa số đều dựa vào thiên tư, sư thừa, thiên phú để xếp hạng.
Không có chiến tích làm tham khảo, độ tin cậy khá thấp.
Đặc biệt là Tiêu Huyền Chân xếp thứ mười, trên đó viết là nhi nữ chưởng môn Thái Hư Đạo Tông, tu luyện Thái Hư Bát Pháp, thiên tư tuyệt đỉnh v.v.
Cứ như vậy, 《Thiên Kiêu Bảng》 còn có thể cho nàng một lời bình “Tông sư chi tư, tương lai khả kỳ”.
Không biết người biên soạn 《Thiên Kiêu Bảng》, nếu biết sở thích đặc biệt của Tiêu Huyền Chân cô nương, có hối hận mà gào khóc không.
Ngoài Tiêu Huyền Chân ra, Thái Hư Đạo Tông cũng có vài người lên bảng.
Kiếm Phong Sơn có hai người, một là tứ sư huynh Tạ Trường Lạc xếp hạng năm mươi sáu, hai là Ninh Tuyết sư tỷ, xếp hạng bảy mươi tư.
Hai người bọn họ đều có thứ hạng không cao, ít nhất so với Tiêu Huyền Chân có thực lực kém hơn bọn họ khá nhiều.
Ngoài ra còn có hai vị đệ tử trên Thái Hư Phong, tình huống cũng giống như hai người Ninh Tuyết.
Từ đây không khó để thấy 《Thiên Kiêu Bảng · Địa Bảng》 coi trọng là tiềm lực tấn thăng lên nhất phẩm Hư Cực Cảnh, chứ không phải tu vi hiện tại, kỹ pháp, chiến tích.
So với 《Thiên Kiêu Bảng · Thiên Bảng》 thì kém hơn nhiều.
Đáng nói là, lật khắp cả Địa Bảng, Trần Dật cũng không tìm thấy tên mình.
Hắn không khỏi âm thầm bĩu môi.
Xem ra người biên soạn này cũng chỉ có thể dựa vào thân phận, chiến tích để đánh giá xếp hạng.
Cũng không khó suy đoán, chắc hẳn có nhiều người có thiên tư tuyệt đỉnh không lên được Địa Bảng.
Tựa như Hoa tiên tử có thiên phú “Đan khí như vân”, cũng không xuất hiện trên này.
Xem xong, Trần Dật trả lại cho Tôn Chính Thu.
“Cái 《Thiên Kiêu Bảng》 này giá không rẻ nhỉ?”
“Mười khối kim tiền, quả thực không rẻ.” Tôn Chính Thu cười khổ: “Nhưng coi như là thứ mới mẻ hiếm có gần đây trên giang hồ.”
“Không chỉ có nhiều người mua, còn có không ít người dựa vào người trên bảng mà đi thách đấu.”
“Đặc biệt là mấy vị đứng đầu Thiên Bảng, nghe nói trong năm qua, người đến thách đấu bọn hắn lên đến hàng trăm.”