"A Nghị, tiền của chúng ta hình như không đủ thì phải?"
"Không sao, chúng ta có thể đi mượn sư phụ một ít."
"Hả? Vậy cũng được..."
Trần Oánh và Trần Nghị cùng nhau bước ra khỏi cổng Dục Anh Đường.
Đợi khi hai người đi xa liền có một cái đầu nhỏ thò ra từ khe cửa, một tiểu nữ hài mặc áo gấm đỏ nhạt, tóc tết hai bím xinh xắn như búp bê, chớp chớp đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn theo bóng lưng hai người rời đi.