Bốn người Tây Vực mất mặt, biểu lộ cũng không dễ nhìn, năm người bọn họ tuy bị đuổi khỏi Tuyết Sơn Tự nhưng vẫn còn tình nghĩa sư huynh đệ, bây giờ Rashid chết rồi, Tam hoàng tử này còn mắng nhiếc bọn họ, chuyện này khiến bốn người Tây Vực trong lòng bực tức, nhưng chỉ dám giận nhưng không dám nói.
Cũng không còn cách nào, trên địa bàn của người ta, chỉ có thể cúi đầu.
Gia Luật Cảnh trút giận một hồi thì lửa giận trong lòng mới tiêu tan, hắn trở về trước cửa vương phủ của mình, xoay người xuống ngựa, lúc này mới bình tĩnh lại phân phó cho người hầu ở cửa: "Đối xử tử tế với thi thể của Rashid."
Hắn quay đầu nhìn bốn võ sĩ Tây Vực, trên mặt mang theo vẻ xin lỗi: "Mấy vị sư phụ xin hãy thứ lỗi, những lời bản vương vừa nói đều là lời nói trong lúc tức giận, mong đừng để trong lòng, sau khi thi đấu võ đài ngày mai kết thúc, những thứ bản vương đã hứa trước đó sẽ tăng thêm hai phần. Phần của Rashid, cũng chia cho bốn vị."
Nghe mấy lời này, những võ sĩ Tây Vực vốn vẻ mặt hơi khó coi thì giờ đều thay đổi. "Không sao không sao... Tam điện hạ là người tính tình thẳng thắn, chúng ta có thể hiểu được. Tiền bạc không quan trọng, ngày mai chúng ta nhất định sẽ cố gắng hết sức!" Bốn người đều quay sang nịnh bợ Gia Luật Cảnh.