Trước Đại Hùng Bảo Điện nguy nga, tráng lệ có ba bóng người.
Trần Diệp một thân bạch y, dáng người cao gầy đeo mặt nạ đứng dưới sắc đỏ của trời chiều, gió nhẹ thổi qua, tóc bay phất phới, trông như một thiên ma đứng giữa một tràng hòa thượng nằm ngã la liệt.
Tĩnh mịch, hoàn toàn tĩnh mịch.
Các võ giả giang hồ xung quanh kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, hồi lâu không thể hoàn hồn.
"Ực..." Không biết ai đó nuốt một ngụm nước bọt, phá vỡ bầu không khí chết chóc này.