Tuy nhiên, mặc dù Vương Bình có tu vi Thần Quân đại viên mãn, lại còn lĩnh ngộ ba loại phép tắc, theo lý thuyết thì hắn cũng không cần phải sợ hắc vụ, nhưng hắn vẫn không có suy nghĩ chủ quan, đã làm xong tất cả các vòng bảo vệ, hơn nữa còn lấy ra hai Thánh khí.
Sau đó, Vương Bình mới đi sâu vào Thái Sơ cấm địa, nhìn thấy vũ khí bản mệnh của Hắc Uyên Ma Tôn – Hắc Uyên Ma Thương.
Sau khi sử dụng phá trận phù để phá vỡ một góc của đại trận, Vương Bình bước vào.
Ngay sau đó, Vương Bình giống như trong giả lập nhân sinh, bắt đầu không tưởng cho Hắc Uyên Ma Thương, lừa khiến hắn sửng sờ.
Cuối cùng, Vương Bình mới lấy chiếc chìa khóa ra, thành công lấy được vũ khí bản mệnh của Hắc Uyên Ma Tôn – Hắc Uyên Ma Thương.
“Đúng là một cây thương tốt, tiếc là ta không dùng thương.”
Vương Bình vuốt ve thân của Hắc Uyên Ma Thương, lẩm bẩm trong lòng.
Đương nhiên, mặc dù Vương Bình dùng kiếm, nhưng dùng thương thay kiếm cũng không phải là không thể.
Chứ đừng nói tới việc, trên thực tế thì hiện tại Vương Bình cũng ít dùng kiếm hơn, thủ đoạn của hắn hiện tại, thật ra cũng không giới hạn ở bất kỳ loại vũ khí nào.
Suy cho cùng thì hắn cũng không được tính là kiếm sĩ thuần túy.
Tiếp theo, Vương Bình để Hắc Uyên Ma Thương thu liễm khí tức, sau đó thu nó vào trong Thần Quốc trong cơ thể mình, tiếp theo thì rời khỏi Thái Sơ cấm địa.
“Thái Sơ Thánh Chủ, trong một lần giả lập nhân cũng coi như là đã giúp ta một lần. Mà lần này, ta đã lấy đi Hắc Uyên Ma Thương, mặc dù có thể được coi là loại bỏ một quả mìn, nhưng cũng là tương đương với việc phá hủy địa điểm thí luyện của Thái Sơ cấm địa, vậy cho nên vẫn nên để lại có hắn ít đồ, coi như là bồi thường.”
Sau khi Vương Bình suy nghĩ thì để lại đủ lượng Thần Nguyên để Thái Sơ Thánh Chủ đột phá đến Hư Thần cảnh và một quyển công pháp thần cấp hạ phẩm ở trong cung điện của hắn, sau đó thì lặng lẽ rời khỏi Thái Sơ thánh địa.
Sau khi Vương Bình rời đi, Thái Sơ Thánh Chủ cũng rút khỏi trạng thái tu luyện, sau khi nhìn thấy một đống Thần Nguyên hạ phẩm tỏa ra khí tức thần tính cùng với quyển công pháp thần cấp hạ phẩm này, cả người hắn ngây ra.
Chuyện giống như bánh từ trên trời rơi xuống ày, hắn nghi ngờ rằng mình gặp phải ảo giác rồi, dụi mắt thật mạnh.
Khi phát hiện tất cả những điều này đều là sự thật, hơi kinh ngạc không biết những thứ này từ đâu mà ra, nhưng đồng thời cũng mừng như điên.
Vương Bình không biết phản ứng của Thái Sơ Thánh Chủ, có thấy được thì cũng sẽ cười một cái rồi thôi.
Lúc này Vương Bình đã đi tới bên cạnh Lâm Viên Viên, nói với nàng một câu xong thì mở trang của group chat, chuẩn bị đi làm nhiệm vụ đoàn thể.
Tuy nhiên, Lâm Viên Viên không hỏi Vương Bình tại sao lại mất nhiều thời gian như vậy rồi mới đi thực hiện nhiệm vụ, hơn nữa còn chọn nàng để hạ giới chung.