TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh Trong Nhóm Chat

Chương 432: Nháy mắt giết chết! Thiên phú màu đỏ mới (3)

Hơn nữa đám người Thần Châu tôn giả cũng trực tiếp gọi Vương Bình đại nhân, trực tiếp tỏ rõ thái độ, rất vô lý.

“Răng rắc!”

Lúc mọi người đang nói chuyện phiếm, vết nứt trên bầu trời càng ngày càng nhiều, cuối cùng đã hoàn toàn nổ vụn ra, xuất hiện một hang động khổng lồ, trong đó có không gian loạn lưu xuất hiện.

Vương Bình nhìn bầu trời vỡ vụn và hang động không gian kia, sắc mặt bình tĩnh không có bất cứ thay đổi nào.

Không gian loạn lưu của thế giới này yếu hơn không gian loạn lưu hắn nhìn thấy thông qua thiên phú màu lam - Chết không nhắm mắt.

Chỉ có thể nói là thế giới khác nhau, sự mạnh yếu của không gian cũng khác nhau.

Vương Bình cảm thấy với thực lực của hắn muốn muốn đánh nổ không gian ở Tử Linh giới vẫn là có chút độ khó, nhưng ở thế giới này lại là chuyện làm được một cách dễ dàng.

Lúc trong đầu Vương Bình lóe qua các loại suy nghĩ, một bóng dáng cũng từ trong hang động không gian bước ra ngoài.

Theo sự xuất hiện của hắn, thần lực khủng bố bắt đầu dập dờn, thần quang nhức mắt bắt đầu tràn ra khiến bầu trời và mặt đất sáng đến cực điểm, đám người thần Thủ Hộ Thần Châu và Thần Châu tôn giả đều rét lạnh trong lòng, cảm thấy mắt hơi đau.

Còn Thần Đô, ngay lập tức đã bị kích hoạt loại đại trận kinh người nào đó, lấy tháp Thủ Hộ Thần Châu làm trung tâm, bảo vệ cả Thần Đô, ngăn chặn loại thần quang và khí tức này.

Nếu không tất cả nhân loại trong Thần Đô sợ là đều bị ép chết rồi.

Cho dù không bị khí tức ép chết cũng bị thần quang này làm chói mắt đến mù vĩnh viễn, thậm chí trực tiếp chết đi.

Thần là đối tượng nhân loại thế giới này không thể nhìn thẳng, dưới tình huống có bất cứ phòng hộ nào, cưỡng chế nhìn thẳng vào thần linh hiện ra thần uy, thì sẽ trả cái giá nặng nề.

“Tên này đúng là đủ làm ra vẻ.”

Sắc mặt Vương Bình thản nhiên nhìn thần Quang Minh Apollo, hơi cau mày.

Nhưng mà Vương Bình không có ý trực tiếp ra tay.

Hắn muốn kiếm điểm tích lũy nhóm, thì thế nào cũng phải để thần Quang Minh Apollo thể hiện ra sức mạnh đủ để hủy diệt nhân loại mới được.

Nếu không hắn trực tiếp ra tay giết chết thần Quang Minh Apollo, ý thức thế giới cảm thấy không có nguy hiểm, không thanh toán thì phải làm sao, vậy chẳng phải hắn lộ nặng à.

Lúc này, thần Quang Minh Apollo cũng không nhìn Thần Châu tôn giả và các thần Thủ Hộ Thần Châu một cái.

Giống như trong mắt hắn, đám thí thần giả này chẳng khác gì nhân loại giun dế bình thường, làm lơ là được.

Hắn quả thật cũng có sức mạnh như vậy.

Chiến lực Âm Dương Kính tầng bảy và Bán Bộ Sinh Tử cảnh chênh lệch quá xa, một khi đánh nhau, thần Quang Minh Apollo có thể tùy tiện nghiền chết Thần Châu tôn giả.

Ngay cả Thần Châu tôn giả đều như vậy, càng đừng nói những thần Thủ Hộ Thần Châu.

Chiến lực của đám người này cũng chỉ tương đương Âm Dương Kính tầng một tầng hai bình thường.

Còn Vương Bình thì đã ẩn giấu khí tức, nên cũng bị làm lơ rồi.

“Hệ thần Đông Phương, dùng thể lượng của một hệ thần mưu toan chống đối liên minh các thần, cuồng vọng cỡ nào, ngạo mạn cỡ nào.”

“Nhưng mà khai chiến nhiều năm như vậy, các thần cũng không thể không thừa nhận sự mạnh mẽ của hệ thần này, không ngờ dùng sức mạnh của một hệ thần lại cầm cự được với liên minh các thần,ép bổn thần hạ giới, ra tay với một số giun dế, cắt đứt mệnh mạch của bọn họ.”

Đôi mắt của thần Quang Minh Apollo sáng như mặt trời, cúi nhìn Thần Đô, vẻ mặt cay nghiệt.

“Long mạch của Thần Châu, nhân loại Thần Châu, mệnh mạch của hệ thần Đông Phương sẽ bị tiêu diệt tại đây.”

Sau đó trong tay thần Quang Minh Apollo trực tiếp xuất hiện một cung tên, thần lực khủng bố bắt đầu tụ tập, hình thành mũi tên, bắn về phía tháp Thủ Hộ của Thần Đô.

Một mũi tên này mang theo sức mạnh của cấp Chủ Thần, mang theo thần quyền quang minh của Quang Minh thần chủ Apollo, bộc phát ra đủ để trực tiếp hủy diệt Thần Châu.

Đối mặt với mũi tên này, đại trận của Thần Đô trực tiếp bị đâm xuyên, sau đó vỡ vụn ra.

Trước mặt sức mạnh của các thần, đại trận bảo vệ thành của Thần Đô vẫn là hơi yếu ớt.

Cũng đúng vào thời khắc mấu chốt Thần Châu tôn giả sợ hãi, Vương Bình nháy mắt đã xuất hiện ở phía trước mũi tên Quang Minh, tóm lấy nó ở trong tay.

“Hử?”