“Bệ hạ, tại sao các quan viên khác không cần diện thánh, duy chỉ có mình thần nhất định phải tới? Ngươi không thể nhất bên trọng, nhất bên khinh được, thật ra thần cũng rất vất vả!” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ mong chờ.
Nữ đế mỉm cười đáp: “Ái khanh, các quan đều vì tuổi tác lớn rồi, cơ thể yếu ớt, không chịu được cái lạnh! Nhưng ngươi còn trẻ tuổi, cơ thể vô cùng khỏe mạnh, hoàn toàn không có vấn đề gì, cho nên chỉ đành vất vả cho ngươi rồi!”
“Bệ hạ thánh minh!” Các quan đồng thanh nói.
Đúng lúc này, sắc mặt của Lâm Bắc Phàm trắng bệch, cơ thể hơi lảo đảo, nói với vẻ vô cùng suy yếu: “Bệ hạ, ngươi đừng thấy vi thần trẻ tuổi nhưng vi thần già trái non hột, vô cùng yếu ớt…”
Nữ đế quan tâm hỏi: “Ái khanh, ngươi làm sao thế?”