Lúc bấy giờ, Lý Ngọc Tâm lại lấy làm lạ hỏi: “Ông nội, cha, sao ta cứ cảm giác tế tửu đại nhân rất khác so với với những lời đồn nhỉ? Bên ngoài người ta hay bảo đại nhân là một tham quan, tham đến mức không chối từ mọi thứ, ai gặp cũng ghét!”
“Ấy thế mà hôm nay gặp được ta lại thấy đại nhân rất dịu dàng, nho nhã, lịch thiệp và vô cùng uyên bác, hoàn toàn không giống tham quan một chút nào!”
“Bởi vì tính cách con người lúc nào cũng phức tạp hết!”
Ánh mắt của lão già đầy ắp ánh sáng của tri thức: “Ông nội đã bươn trải trời nam đất bắc biết bao năm, trong quãng đường hành nghề y đã cứu được biết bao người, gặp được rất nhiều người, phát hiện ai cũng sẽ có hai mặt!”
“Có người bên ngoài trông rất hung dữ, như quỷ giết người vậy nhưng thực chất lại vô cùng hiếu thuận với cha mẹ!”