Mạc Như Sương gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
Nếu lần này nàng không đến Đường Châu, không ghé qua đất của Kí Bắc thì có lẽ nàng sẽ bị lừa cả đời này và trở thành một công cụ cho Kí Bắc vương lợi dụng.
Mạc Như Sương nhìn gương mặt anh tuấn của Lâm Bắc Phàm, trong lòng nàng rục rịch, nói: “Công tử, ta có thể mượn bờ vai ngươi một lát không, chỉ một lát thôi.”
“Đương nhiên là được, ta luôn luôn mở lòng với ngươi!”
Lâm Bắc Phàm vươn tay ôm Mạc Như Sương vào lòng.