Môn võ công này tuy kém Thánh Tâm Quyết, Tam Phân Quy Nguyên Khí của hắn nhưng cũng nằm trong hàng tuyệt học, khiến thực lực của hắn tăng cường ba phần, lực sát thương càng thêm kinh người.
"Nếu phối hợp sử dụng cùng Huyền Tiêu thần kiếm, hiệu quả tốt nhất!"
Lâm Bắc Phàm rất hài lòng với phần thưởng lần này.
Sau đó, khen thưởng đại công thần.
Hòa Thân đột phá, sai người đưa một vạn lượng qua, lấy làm cổ vũ.
Ngô Tam Quế dựa vào thực lực của mình đột phá, Lâm Bắc Phàm không chỉ đưa tiền mà còn giao quyền cho hắn, đẩy một ít binh mã qua, khiến lĩnh binh của hắn đạt tới quy mô mười vạn người, trở thành tướng quân hàng thật giá thật.
Về phần đám người Sài Ngọc Tâm, Sài Ngọc Lang đều là người quen, đưa tiền thì hơi xa cách, Lâm Bắc Phàm trực tiếp mời khách, mời bọn họ ăn một bữa.
Như vậy, mọi người đều vô cùng vui vẻ.
Kỳ nghỉ đều là ngắn ngủi, mười lăm ngày ngày nghỉ tết rất nhanh đã qua đi, mọi người lưu luyến từ nhà đi ra, trở về cương vị làm việc.
Người đào quặng mỏ thì đào mỏ, người sửa đường thì sửa đường, người xây nhà thì xây nhà, người khai hoang thì khai hoang, Đại Hạ đều là cảnh tượng khí thế ngất trời.
Cùng lúc đó, triều đình cũng liên tiếp phát ra rất nhiều tín hiệu.
Học viện quân sự Đại Hạ lại mở lớp, tiếp tục bồi dưỡng tướng lãnh.
Năm nay tiếp tục trưng binh, quy mô hơn trăm vạn.
Lại mở khoa cử, tuyển chọn hiền tài dốc sức vì nước.
Từng sự kiện này truyền ra, đều là đại sự chấn kinh cả nước.
Học viện quân sự mở lớp, khiến rất nhiều tướng lĩnh nhìn thấy hy vọng.
Vì lần trước các học viên tham gia học viện, sau khi tốt nghiệp đều được đề bạt.
Bọn họ cũng muốn được đề bạt, cho nên biểu hiện bình thường càng thêm tích cực, thao luyện như không muốn sống vậy.
Trưng binh quy mô lớn ảnh hưởng lớn nhất.
Bởi vì đối với dân chúng tầng chót mà nói, đây quả thực là một cơ hội nghịch thiên cải mệnh.
Hiện tại ai cũng biết, ở Đại Hạ, làm lính là kiếm được tiền nhất.
Cho dù không có chiến đấu, cũng không lập được công lao gì. Hàng năm đều có thể kiếm được sáu lượng bạc, nhiều hơn gấp đôi dân chúng bình thường.
Nếu như đánh thắng thắng trận, mỗi trận chiến có thể kiếm được thêm bạc.
Trải qua mấy trận chiến, một bộ nhà xi măng đều có.
Rất nhiều người làm lính, chính là dựa vào việc đánh trận phát tài.
Nếu như thực lực ngươi đủ mạnh, lập được đại công, còn có cơ hội lên làm tướng quân.
Thế là, người ứng tuyển như mây.
"Lần này ta nhất định phải tòng quân, ta nhất định phải đi đánh giặc!"
"Chứ còn gì nữa? tòng quân hai năm, ít nhất cũng kiếm được một căn nhà, đường tắt làm giàu tốt nhất!"
"Đúng vậy, mấy đứa nhóc sát nhà ta đều đi tòng quân! Lúc đó, ta nhát gan chưa đi, kết quả người ta mua nhà xi măng lấy vợ, ta còn ở trong công trường làm việc, hối hận đến ruột gan đã xanh lét!"
"Đừng có gấp, đây chỉ là tin tức do triều đình truyền ra, hiện tại còn chưa bắt đầu trưng binh đâu!"
"Có thể không nóng lòng sao? Ta đợi không nổi nữa rồi!"
Về phần kỳ thi khoa cử, dân chúng thì không quan tâm, nhưng lại khiến người đọc sách chú ý.
"Đại Hạ lại khoa cử rồi, phát triển thật sự là nhanh mà!"
"Chứ còn gì nữa! Mới một năm, toàn bộ quốc gia bất luận dân số hay là diện tích lãnh thổ, đều tăng lên gấp đôi! Quốc lực đã đuổi sát Vương triều, tất nhiên cần càng nhiều nhân tài vì đó mà dốc sức!"
"Chẳng qua việc này khó xử rồi! Lúc trước, Đại Hạ đã đắc tội với các thế gia, bây giờ còn muốn tuyển người đọc sách? Quả thực là người si nói mộng!"
"Thế gia lũng đoạn phần lớn những người đọc sách, bọn họ ra lệnh một tiếng, ai dám đi thi khoa cử chứ?"
"Không có người đọc sách tham gia, khoa cử còn có thể tổ chức thành công sao?"
"Hôn quân kia quá tùy tiện, quá trẻ trâu! Cho dù ngươi bất mãn với thế gia nhưng cũng không cần thể hiện ra ngoài, chung quy lại trả giá cho sự tùy hứng của mình!"
"Ta dám cá, bài thi khoa cử này khẳng định là một trò cười!"
Sau khi biết Lâm Bắc Phàm chuẩn bị tổ chức khoa cử chiêu mộ nhân tài, các đại thế gia thật sự thả ra uy hiếp: Nếu ai đi Đại Hạ tham gia khoa cử, đó chính là đối địch với bọn họ!
Lời vừa nói ra, rất nhiều người đọc sách bắt đầu do dự.
Đại Hạ, chỉ là một cái đại quốc mà thôi.
Cả một quốc gia như vậy, trên thiên hạ còn có trên trăm cái, thêm một cái cũng không nhiều, thiếu một cái cũng không ít.
Mà quốc gia này lại đắc tội với toàn bộ thế gia, tiềm lực phát triển trong tương lai có hạn, đến nơi đó làm quan tiền đồ xa vời.
Chỉ vì một cơ hội khoa cử tiền đồ xa vời như vậy, đã đắc tội tất cả đại thế gia, hoàn toàn cắt đứt tiền đồ của mình, thật sự là không đáng.
Thế là, rất nhiều người đọc sách dừng bước.
Nhưng mà, ở trong dân gian, rất nhiều người đọc sách âu sầu thất bại lại thấy được hi vọng.
"Đại Hạ tổ chức kỳ thi khoa cử?"
"Thật sự là một cơ hội tốt nhất! Dù sao ở đây cũng không có ngày nổi danh, không bằng đổi hoàn cảnh! Nghe nói Đại Hạ nơi đó không có con cháu thế gia, mượn tài học của ta hẳn là có thể nhô ra! "
"Nhiều lần thi cử không đậu, không bằng đi Đại Hạ thử một lần!"
"Làm quan ở đâu mà không được chứ? Đại Hạ phát triển nhanh chóng như thế, quốc lực đã không thua kém gì vương triều bình thường, vào đó làm quan, hẳn là có rất nhiều cơ hội lập công!!"
"Đi đi! Nếu không điên cuồng một lần, ta sẽ già mất!"
Thế là, rất nhiều người đọc sách tầng dưới chót đều mang theo hi vọng đi Đại Hạ tham gia khoa cử.
Kết quả, người đọc sách báo danh dự thi ngày đầu, vậy mà đạt tới 500 người, đến ngày hôm sau nhân số báo danh đạt tới 1600 người.
Ngày thứ ba, hơn 700 người.
Chỉ trong ba ngày này số người báo danh đã vượt qua năm ngoái!