TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Hôn Quân, Bắt Đầu Đưa Tặng Giang Sơn, Thành Thiên Cổ Nhất Đế

Chương 290: Chúng ta không có khả năng mãi xui xẻo, đạp hoài vào một cái hố! Lâm Bắc Phàm: có thể! (2)

"Thảo phạt Đại Hạ, rửa sạch sỉ nhục!"

"Thảo phạt Đại Hạ, rửa sạch sỉ nhục!"

Đại Viêm Quân cao giọng hò hét, sĩ khí đại chấn.

"Chúng ta cứ đánh ngươi đấy, ngươi làm gì được nào?"

Tào Tháo dương dương đắc ý nói: "Có bản lĩnh thì các ngươi đánh tới đây đi, lão phu ở phía đối diện Hoành Đoạn sơn mạch chờ các ngươi.”

Tướng lĩnh Đại Viêm tức đến phát run cả người.

Cái tên giặc cướp nhà ngươi, bị trăm vạn đại quân của chúng ta bao vây mà còn kiêu ngạo như vậy?

Đại Viêm Nguyên Soái nhịn không được, vung tay hô: "Toàn quân nghe lệnh, giết!"

"Giết!!!"

Trăm vạn binh mã của Đại Viêm đánh tới.

Tào Tháo và người xung quanh nhìn nhau, sau đó không chút do dự lùi về dãy núi Hoành Đoạn, trở lại lãnh thổ Đại Hạ.

Bởi vì nơi đó mới là địa bàn của bọn họ, cho nên binh mã của bọn họ mới có thể phát huy ưu thế, ngăn cản trăm vạn đại quân của Đại Viêm.

Bọn người Tào Tháo hành động rất nhanh, không đến một canh giờ đã chạy trở về.

Thế nhưng binh mã của Đại Viêm rất đông, lúc này còn chưa có chạy tới nửa đường.

Lâm Bắc Phàm vẫn luôn âm thầm quan sát trận chiến chỉ mỉm cười: "Có thể kết thúc rồi!"

Hướng về đế quốc sa bàn, vươn bàn tay của Thượng Đế ra.

Lúc này, trong binh mã Đại Viêm, một vị cường giả Tiên Thiên nhíu mày: "Tình huống có chút không đúng."

"Vương cung phụng, có cái gì không đúng sao?"

Mọi người chung quanh hỏi.

Vương cung phụng sắc mặt ngưng trọng nói: "Các vị có chỗ không biết, từ nhỏ ta đã sống trong núi rừng, rèn luyện ra trực giác giống như dã thú! Ta cảm giác đại địa chấn động, chuẩn bị Địa Long trở mình, chúng ta nên nhanh chóng ra khỏi nơi này!"

Mọi người hơi sửng sốt.

"Địa Long trở mình?"

"Hẳn là sẽ không chứ?"

"Tám chín phần là sai!"

Vương cung phụng nói tiếp: "Ta cảm giác, lần này Địa Long trở mình sẽ tương đối mãnh liệt! Chúng ta sẽ ở vào khu vực trung tâm của dãy núi, xung quanh đều là núi cao nguy hiểm, quá nguy hiểm, phải mau chóng rút lui!"

Đại Viêm Nguyên Soái cười ha ha: "Vương cung phụng, lão phu cảm thấy ngươi quá lo lắng rồi! Nếu như thật sự có Địa Long trở mình, dã thú sơn lâm kia đã sớm chạy ra ngoài! Ngươi xem bọn chúng bây giờ còn không có phản ứng gì, cho nên hẳn là không có vấn đề gì!"

"Đúng vậy đó, nếu thật có địa chấn, những dã thú kia còn phản ứng nhanh hơn chúng ta!"

"Hiện tại một chút động tĩnh cũng không có, hẳn là cũng không có vấn đề!"

"Vương cung phụng, có thể ngươi cảm giác sai rồi!"

Vương cung phụng há hốc mồm: "Thế nhưng nơi này đã từng xảy ra nhiều lần Địa Long trở mình! Trong đó có hai lần phát sinh tại lúc đại quân của ta vào núi, cho nên các vị ngàn vạn lần không được chủ quan!"

"Vương cung phụng ngươi cũng nói rồi, loại chuyện này đã phát sinh hai lần rồi, cho nên lần này hẳn là sẽ không!"

Đại Viêm Nguyên Soái tự tin nói: "Chúng ta không thể xui mãi được, sao có thể giẫm hoài cùng một cái hố!"

"Đúng vậy đó, chúng ta không có khả năng vĩnh viễn xui xẻo, giẫm vào cùng một cái hố!"

"Khả năng này quá thấp, so với xác suất bị sét đánh còn thấp hơn!"

"Vương cung phụng, lần này tuyệt đối sẽ không, ngươi hãy an tâm đi!"

Đại Viêm Nguyên Soái vung tay hô to: "Đại quân tiến về phía trước, lần này nhất định phải đánh tới Đại Hạ, rửa sạch sỉ nhục, mở mang bờ cõi!"

"Vâng, Nguyên soái!"

Tinh thần mọi người đại chấn.

Nhìn đám người khí phách oai vệ, Vương cung phụng đành phải yên lặng thở dài.

Nhưng vào lúc này, Hoành Đoạn sơn mạch phát sinh rung động kịch liệt, thân núi sụp đổ, tảng đá lớn lăn xuống.

Đám tướng lĩnh Đại Viêm dương dương đắc ý lúc nãy, tất cả đều trợn tròn mắt.

"Không thể nào, lại là Địa Long trở mình?"

"Thật là tà môn! Mỗi lần lĩnh binh đánh tới, đều sẽ khiến Địa Long trở mình!"

"Lần nào cũng động đất, lão Thiên gia này có gây khó dễ gì với chúng ta không?"

Nguyên soái lo lắng hô to: "Toàn quân rút lui, lui đến chỗ an toàn! Nhanh!"

Thật ra không cần Nguyên Soái nhắc nhở, Đại Viêm binh mã cảm nhận được động đất đã liều mạng chạy về phía sau.

"Chạy mau, động đất lại tới!"

"Thật sự là xui xẻo! Ba trận chiến ta đều tham dự, ba lần đều đụng phải Địa Long trở mình!"

"Phật Tổ phù hộ, hi vọng có thể sống sót!"

"Đừng lằng nhằng nữa, chạy mau!"

Ai ngờ, lần này Địa Long trở mình lại trở nên mãnh liệt hơn trước kia nhiều.

Toàn bộ đại địa lay động kịch liệt, chấn động đến núi lớn sụp đổ, đá lớn cuồn cuộn rơi xuống, đem rất nhiều binh sĩ nện thành thịt vụn, tiếng kêu rên khắp nơi.

Đại Viêm Nguyên Soái nhìn mà hai mắt đỏ như máu.

Hắn muốn ra tay cứu giúp thế nhưng người gặp nạn quá nhiều, cơ bản không cách nào giúp được.

"Nguyên soái, động đất lần này thật mãnh liệt, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Có người hoảng hốt nói.

Đại Viêm Nguyên Soái quát: "Đừng nói nhảm, cố gắng hết sức xuất thủ cứu giúp, có thể cứu bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu, binh lính của chúng ta không thể chết ở chỗ này!"

"Vâng, Nguyên Soái!"

Tất cả đại cao thủ Tiên Thiên dồn dập xuất thủ, đánh nát cự thạch từ trên trời giáng xuống.

Nhưng vào lúc này, mặt đất đột nhiên nứt ra, thôn phệ mấy vạn binh sĩ.

Đại Viêm Nguyên Soái chỉ có thể trơ mắt nhìn một màn này mà bất lực.

"Lão phu... Thật hận mà!!!"