Nếu như là trước kia, đúng là bốn mươi vạn binh mã này không thể thắng được đại quân 150 vạn của đối phương.
Nhưng sau khi nhìn thấy mấy người bệ hạ phái tới, hắn hoàn toàn không lo lắng.
Nếu như có mấy người này tương trợ, nếu mà hắn đánh không lại trận này, cũng có thể về nhà ăn cứt rồi.
"Các ngươi cứ cười thỏa thích đi, bởi vì các ngươi rất nhanh sẽ không cười nổi nữa rồi!"
Vương Hải hô to một tiếng: "Xin mời ba vị tướng quân!"
Ba người Thiên Công tướng quân, Địa Công tướng quân cùng với Nhân công tướng quân ngẩng đầu cất bước đi ra.
Lúc này, ba vị tướng quân này đổi áo giáp Đại Hạ, tinh thần tỏa sáng, người của liên quân trong lúc nhất thời vậy mà không nhận ra, chỉ cảm thấy có chút quen mắt.
Tướng quân Nam Cung Địch cau mày, hỏi: "Các ngươi là ai?"
"Nam Cung tướng quân, nhanh như vậy đã quên chúng ta rồi sao?"
Nhân công tướng quân mang theo một tia trào phúng nói: "Lúc trước, ngươi đi theo bệ hạ của ngươi, đuổi giết ta ròng rã hơn 400 dặm! Nếu không phải ta chạy nhanh thì đã ngỏm trong tay các ngươi rồi!"
Nghe thấy giọng nói của đối phương, Nam Cung tướng quân càng cảm thấy quen thuộc.
Cẩn thận nghĩ lại, lập tức con ngươi co rụt lại: "Là ngươi! Nhân công tướng quân!"
"Chính là tại hạ!"
Nhân công công tướng quân gật đầu.
Nam Cung tướng quân kinh hãi nhìn hai người khác: "Vậy nói như vậy, hai vị khác chính là Thiên Công Địa Công tướng quân của Hoàng Thiên giáo?"
"Hả? Cái gì? Thiên Công tướng quân, Địa Công tướng quân cùng Nhân công tướng quân, bọn họ không phải là ba dư nghiệt của Hoàng Thiên giáo sao?"
"Không ngờ lại chạy tới đây, chạy tới trước mặt chúng ta, thật là can đảm!"
"Hôm nay nhất định phải giữ bọn họ lại!"
Các tướng quân liên quân vừa sợ vừa giận.
Chính là ba người này đã khiến quốc gia bọn họ rối loạn.
Bây giờ, lại còn dám xuất hiện?
Thiên Công tướng quân chắp tay, cười khanh khách nói: "Bái kiến các vị, chúng ta lại gặp mặt! Lần trước từ biệt quá vội vàng, khiến ba huynh đệ chúng ta vô cùng nhớ nhung các vị!"
"Nhưng không sao, bây giờ lại gặp nhau rồi!"
"Đây là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng! Chúng ta mới không đến một tháng là có thể gặp lại lần nữa, nói rõ là chúng ta có duyên!” Địa Công tướng quân cười lạnh.
"Hôm nay, ba huynh đệ chúng ta nhất định sẽ chiêu đãi các vị thật tốt, để cho các ngươi suốt đời khó quên!"
Nhân Công tướng quân lớn tiếng nói.
Trong lòng Nam Cung Địch tướng quân dâng lên dự cảm không tốt: "Các ngươi muốn làm gì?"
"Muốn làm gì à?"
Ba vị tướng quân Hoàng Thiên giáo nhìn nhau, sau đó cười ha hả.
"Huynh đệ ba người chúng ta đã quy hàng ở Đại Hạ, dốc sức vì bệ hạ! Không ngờ các ngươi lại mang binh đánh tới, ngươi nói xem chúng ta có thể làm được cái gì?"
"Chính bởi vì là quen biết cũ, cho nên bệ hạ mới đặc biệt phái chúng ta đến đây, chấm dứt ân oán giữa chúng ta!"
"Thương Thiên đã chết, Hoàng Thiên nên lập! Hoàng Thiên giáo, đã đến lúc phục hưng rồi!"
Nam Cung tướng quân hô to: "Không tốt! Bọn họ muốn vận dụng thuật mê hoặc, mọi người mau bịt tai lại!"
"Vâng, tướng quân!"
Mọi người vội vàng bịt chặt lỗ tai.
Có mảnh vải vụn thì nhét vào trong lỗ tai, không có thì lấy tay, nói tóm lại, có thể che kín mít bao nhiêu thì che kín bấy nhiêu.
Ba vị tướng quân của Hoàng Thiên giáo bình tĩnh nhìn tình cảnh này, mặt mũi thờ ơ.
Vương Kim Hải tướng quân nghi hoặc: "Ba vị tướng quân, bây giờ không phát công sao? Chờ bọn họ bịt tai lại, hiệu quả sẽ giảm bớt rất nhiều!"
"Vương tướng quân, không cần lo lắng!"
Thiên Công tướng quân cười nói: "Bọn họ làm như vậy chẳng qua là tự lừa dối mình thôi, không đáng sợ!"
"Đúng vậy đó, nếu như là trước kia còn có chút phiền phức, nhưng là bệ hạ ban xuống trống lớn, đối phó bọn họ dễ như trở bàn tay, một chút vấn đề cũng không có!"
Địa công tướng quân tự tin nói.
"Vương tướng quân, mau suất lĩnh đại quân lui về sau trăm trượng, chúng ta chuẩn bị động thủ rồi!"
"Nhân công tướng quân nói."
Vương tướng quân lập tức quay đầu hô to: "Tất cả đội ngũ, lập tức lui về sau trăm trượng! Nhanh!"
"Vâng, tướng quân!"
Binh mã của Đại Hạ lập tức lui về sau trăm trượng.
Sau khi đi đến đường an toàn, ba vị tướng quân của Hoàng Thiên giáo nhìn nhau, ăn ý nhẹ gật đầu.
Tiếp theo, Nhân công tướng quân lấy ra một cái trống lớn, dùng sức gõ lên.
Hai vị tướng quân còn lại thì vẻ mặt nghiêm nghị, tay đánh ra tư thế phức tạp, sau đó mở miệng tụng niệm chú ngữ kỳ quái: "Ma ni ma ni hồng.”
Thanh âm cực lớn, nương theo tiếng trống truyền khắp toàn trường.
Liên quân đối diện sau khi nghe được thanh âm cùng tiếng trống của bọn họ, ánh mắt dần dần trở nên mê mang, thân thể cũng bất động, phảng phất đã mất đi chính mình, trở thành cái xác không hồn.
Đúng lúc này, Nhân công tướng quân lớn tiếng hô to: "Thương Thiên đã chết, Hoàng Thiên nên lập!”
Mắt đám binh sĩ này sáng lên, cùng nhau hò hét cuồng nhiệt.
"Thương Thiên đã chết, Hoàng Thiên nên lập!"
Nhân công tướng quân lại hô một tiếng: "Thương Thiên đã chết, Hoàng Thiên nên lập! Hoàng Thiên Thần tại thượng, phù hộ chúng ta!"
Những binh sĩ này cũng hô to theo.
"Thương Thiên đã chết, Hoàng Thiên nên lập!"
"Hoàng Thiên Thần tại thượng, phù hộ chúng ta!"
Các tướng quân của liên quân ba nước sắc mặt thay đổi.
"Không tốt! Binh khí của chúng ta đã bị mê hoặc!"
"Sao nhanh vậy? Chưa tới nửa chén trà, hắn đã mê hoặc được rồi."
"Thế cục không ổn, mau đánh thức bọn chúng!"
Lúc này, Nhân công tướng quân chỉ tay về phía các tướng quân liên quân đang thanh tỉnh, hô to: "Những người này đều là dị giáo! Bọn hắn không tin phụng Hoàng Thiên Thần, bọn hắn đều đáng chết, mau giết bọn hắn!"