Khá lắm!
Hoàng Thiên giáo này quá dốc sức!
Chờ các ngươi náo loạn Đại Thạch và Đại Trúc đủ rồi, ta sẽ xuất binh thu thập tàn cuộc!
Bởi vì quốc gia xung quanh tất cả đều rối loạn, cho nên càng ngày càng nhiều dân chúng, giống như chạy nạn tràn vào Đại Hạ.
Trước đó Lâm Bắc Phàm đã từ trong trăm vạn giáo đồ Hoàng Thiên kia tiếp nhận hơn tám mươi vạn dân chúng.
Lại thêm vợ con của dân chúng dung nhập vào lúc trước, hiện tại đã có thêm 200 vạn người đến.
"Ting! Bởi vì người chơi có quốc lực tăng trưởng, cho nên thực lực tăng lên đồng bộ, thưởng cho Dịch Kiếm Thuật!"
"Dịch Kiếm Thuật là do một vị Kiếm Đạo Tông sư sáng chế, chú trọng lấy nhân dịch kiếm, lấy kiếm dịch địch, giống như đánh cờ, dự liệu tiên cơ địch, từ đó phong kín đường lui đối phương, vĩnh viễn chiếm chủ động!"
Lâm Bắc Phàm nhắm mắt lại, nhanh chóng học kiếm thuật này.
Cuối cùng phát hiện kiếm thuật này có hiệu quả tương tự với Độc Cô Cửu Kiếm, nhưng lại vô cùng cao thâm khó dò.
"Bộ kiếm pháp này không tệ, làm cho cảnh giới kiếm đạo của ta tinh tiến một phần!"
Lúc này, một tiểu thái giám đi đến.
"Khởi bẩm bệ hạ, sứ giả ngũ quốc Mai, Đông, Hà, Phong, Ngô cầu kiến!"
Năm nước kia, chính là năm nước nhỏ ở Đông Bắc Đại Hạ, bây giờ đã bị Hoàng Thiên giáo phá hoại đến không còn ra hình dạng gì nữa.
"Tuyên bọn họ tiến vào!"
Lâm Bắc Phàm nói.
Thời gian nửa chén trà nhỏ sau, sứ giả năm nước nhập cung.
"Bái kiến Đại Hạ Hoàng Đế, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Các vị sứ giả miễn lễ!"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Các ngươi đến đây, có chuyện gì quan trọng?"
"Hoàng Thiên giáo mê hoặc lòng dân, phá hoại bách tính, hiện giờ đã lan tràn đến các nước xung quanh, đây là họa lớn, không thể không loại bỏ! Cho nên bệ hạ đặc biệt phái thần tới, hi vọng ngài xuất binh diệt trừ Hoàng Thiên giáo!"
"Chúng ta thỉnh Hoàng Đế Đại Hạ xuất binh, diệt trừ Hoàng Thiên giáo!"
Những vị sứ thần khác đồng thanh.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Đây là nội chính của quốc gia các ngươi, trẫm không có quyền can thiệp, các ngươi mời về đi!"
Sứ thần các nước lập tức sốt ruột.
"Đại Hạ Hoàng Đế, đây không chỉ là nội chính! Hoàng Thiên giáo này giống như châu chấu đi qua, giết chóc cướp bóc không có việc ác gì không làm, bách tính khổ đau đã lâu, không thể không diệt! "
"Nhưng mà quốc gia ta nước nhỏ binh yếu, căn bản là vô lực diệt trừ Hoàng Thiên giáo! Ngay cả Đại Trúc cùng Đại Thạch kia, còn có Đại Tuyết quốc, hiện tại cũng bị Hoàng Thiên giáo gây họa, khổ không thể tả."
"Thiên hạ hiện nay cũng chỉ có Đại Hạ các ngươi, không chịu họa Hoàng Thiên!"
"Vì lẽ đó, kính xin ngài xuất binh diệt trừ Hoàng Thiên giáo, giải cứu thương sinh! Đây không chỉ là tâm nguyện của bệ hạ, mà còn là tâm nguyện của dân chúng các quốc gia!"
Lâm Bắc Phàm thản nhiên uống trà, không nói lời nào.
Sứ thần các nước sao có thể không nhìn ra, đối phương hoàn toàn là đang đòi chỗ tốt, nhưng nói thật, quốc gia bọn họ đã bị Hoàng Thiên giáo phá hoại xong, đã sớm nghèo rớt mồng tơi, nào còn đào đâu ra chỗ tốt?
Hơn nữa, đổi một góc độ khác để suy nghĩ, nếu như bọn họ là Hoàng Đế Đại Hạ, cũng không muốn xuất binh, ngược lại sẽ khoanh tay đứng nhìn, toạ sơn quan hổ đấu, chờ lúc mọi người đấu đá gần đủ rồi, lại từ đó ngư ông đắc lợi.
Lúc này, một vị sứ thần cắn răng nói: "Đại Hạ Hoàng Đế, bệ hạ có nói, chỉ cần bệ hạ nguyện ý xuất binh giải cứu Mai quốc, tất cả tài phú Mai quốc lấy được đều thuộc về Đại Hạ!"
Lâm Bắc Phàm động dung: "Ngươi thật sự cam lòng?"
"Bệ hạ đã nói, thay vì hời cho Hoàng Thiên Giáo, cứ cho Đại Hạ tất cả là được! Dù sao, Đại Hạ là láng giềng hữu hảo hòa thuận với chúng ta! "
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: "Nói hay lắm! Có câu bà con xa không bằng láng giềng gần! Nếu Mai quốc các ngươi cam lòng, trẫm cũng không keo kiệt, lập tức xuất binh, giải cứu Mai quốc!"
Sứ giả Mai quốc vui mừng: "Đa tạ Đại Hạ Hoàng Đế!"
Lâm Bắc Phàm cười híp mắt nói: "Không cần cám ơn!"
Trong lòng âm thầm trả lời một câu: Sau này đừng khóc là được!
Sứ thần các quốc gia khác thấy được, trăm miệng một lời nói: "Kính xin Đại Hạ xuất binh giải cứu nước ta, tất cả tài phú thu được từ trong đó, tất cả đều thuộc về Đại Hạ!!"
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: "Được! Các ngươi đã thành ý thành khẩn, trẫm lập tức xuất binh, giải cứu các nước!"
"Đa tạ Đại Hạ Hoàng Đế!"
Kế tiếp, Lâm Bắc Phàm bắt đầu điểm binh điểm tướng.
Sài Ngọc Tâm biết việc này, vọt tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, hưng phấn nói: "Bệ hạ, giao nhiệm vụ này cho ta đi! Phượng Hoàng quân của chúng ta cần phải thao luyện, tôi luyện chiến trận, chiến trường này vừa vặn thích hợp!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu một cái: "Giao cho ngươi cũng được, mang cái trống này đi!"
Lâm Bắc Phàm sai người ta dâng lên một cái trống lớn.
Sài Ngọc Tâm ngơ ngác: "Tại sao phải mang theo một cái trống thế?"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Phần lớn những giáo đồ Hoàng Thiên kia đều bị mê hoặc, tinh thần xảy ra vấn đề, không biết đau đớn chỉ biết giết địch, nhưng không phải là không thể giải quyết! Đến lúc đó, các ngươi chỉ cần gõ cái trống lớn này là có thể khiến bọn họ tỉnh táo lại! Giáo đồ Hoàng Thiên không bị mê hoặc, thì chỉ là một đám ô hợp mà thôi, không chịu nổi một đòn!"
Trong cái trống lớn này có lưu ấn ký tinh thần của Lâm Bắc Phàm.
Chỉ cần gõ vang, sẽ có tác dụng chấn nhiếp nhân tâm, khiến người ta tỉnh táo lại.
"Không nghĩ tới cái trống lớn này còn có tác dụng như vậy, ta mang nó đi chiến trường!"
Sài Ngọc Tâm ôm cái trống lớn hấp tấp chạy đi, sau đó suất lĩnh 3000 Phượng Hoàng quân, chạy về phía chiến trường Ngũ Quốc.
Tổng bộ Hoàng Thiên Giáo.
Địa công tướng quân vội vàng đi vào: "Đại ca, vừa mới nhận được tin tức, năm nước kia phái sứ giả đến Đại Hạ cầu viện, Đại Hạ đã gật đầu đồng ý, lập tức xuất binh! Chúng ta làm sao bây giờ?"
Sắc mặt Thiên Công tướng quân nghiêm nghị hẳn lên: "Đại Hạ, rất khó đối phó! Hơn nữa, bọn họ có thể giải thuật mê hoặc của chúng ta..."
Địa công tướng quân vội la lên: "Ta cũng đang lo lắng việc này!"
"Không vội, trước tiên nhìn xem! Dù sao chúng ta có rất nhiều giáo đồ, trải rộng khắp nơi, cho dù bọn họ có biện pháp cũng chỉ như muối bỏ biển, có lẽ không có tác dụng gì!"
Thiên Công tướng quân ôm một tia hi vọng nói.
"Đại ca, ta nghe lời ngươi!"