Ngày thứ tư, ngày thứ năm, người càng ngày càng nhiều.
Chỉ là võ giả bình thường đã vượt qua 5000, về phần cường giả cấp bậc Tiên Thiên, hiện tại đã quan sát không ra, nhưng mà phỏng chừng cẩn thận thì đạt tới mức hai chữ số, binh mã Đại Hạ thủ hộ ở đây, áp lực dần dần trở nên lớn hơn.
Trong hoàng cung Đại Hạ.
"Khởi bẩm bệ hạ, cao thủ võ lâm vì kiếm mà đến kia, hiện tại đã đạt đến khoảng 5000! Trong đó cường giả Tiên Thiên, chỉ sợ đã đạt tới hai chữ số, binh mã của chúng ta có hạn, phải chăng nên phái thêm người tới?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Không cần! Còn ba ngày nữa, thần kiếm sẽ xuất thế! Đến lúc đó, cao thủ võ lâm chạy tới còn nhiều hơn nữa! Sở dĩ bọn họ còn chưa động thủ là vì thần kiếm còn chưa xuất thế! Nếu như thần kiếm xuất thế, cho dù chúng ta lại phái thêm hai mươi vạn binh mã, bốn mươi vạn binh mã cũng tuyệt đối không thủ được!"
Lưu công công lo lắng hỏi: "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Lâm Bắc Phàm nói: "Thả bọn họ vào!"
Lưu công công quá sợ hãi: "Bệ hạ, nếu như thả bọn họ tiến vào, thần kiếm của chúng ta có lẽ không thủ được rồi!"
"Chẳng lẽ bây giờ thủ được sao?"
Lâm Bắc Phàm hỏi lại.
"Chuyện này..."
"Không dễ chặn! Nếu tiếp tục ngăn chặn, binh mã của chúng ta sẽ phải hy sinh một cách nặng nề!"
"Vì một thanh kiếm mà hy sinh binh mã của mình, thật không đáng! Tuy nhiên, cũng không thể cho bọn họ vớ của hời!"
Ánh mắt Lâm Bắc Phàm lập loè.
Một canh giờ sau, Lưu công công mang một đạo thánh chỉ đến.
"Thần kiếm xuất thế chính là một việc trọng đại trăm năm khó gặp! Cho nên bệ hạ đặc biệt ban thánh chỉ cho phép nhân sĩ võ lâm đi lên núi, quan sát sự kiện Thần Kiếm xuất lò!"
Tất cả nhân sĩ võ lâm đều hoan hô ầm ĩ.
"Cuối cùng cũng có thể lên núi rồi!"
"Xem ra vị Hoàng Đế kia cũng không mù quáng đến vậy!"
"Hắn dám sao? Không sợ nhiều võ lâm nhân sĩ như chúng ta khùng lên sao, chỉ bằng mười vạn binh mã này chống đỡ được sao?"
"Cho nên mới nói hắn thông minh đấy, ngoan ngoãn nhận thua đi!"
"Như vậy cũng tốt, không cần động thủ!"
Mọi người cao hứng chuẩn bị leo núi.
Nhưng bị Lưu công công ngăn cản: "Các vị tráng sĩ chậm đã!"
"Còn có chuyện gì, không phải nói muốn thả sao?"
Mọi người nghi hoặc không giải thích được.
Lưu công công mỉm cười, cầm Thánh Chỉ nói: "Đúng là bệ hạ cho đi, nhưng ta chưa bảo các ngươi miễn phí lên núi! Ngọn núi này là cấm địa của Đại Hạ chúng ta, thần kiếm này là thần kiếm của bệ hạ, các ngươi muốn lên núi, muốn quan sát thần kiếm xuất thế, nhất định phải có ba điều quy ước!"
"Cái gì là ba điều quy ước? Nói ra nghe một chút!"
"Thứ nhất!"
Lưu công công dựng thẳng một ngón tay lên: "Nơi này dù sao cũng có rất nhiều cao thủ, nhân lực phức tạp, nhỡ như mọi người đánh nhau, rất khó kết thúc! Cho nên điều kiện thứ nhất của chúng ta là: mọi người duy trì kiềm chế, không thể động thủ! Nếu như có ai vi phạm quy định, chúng ta đành phải vận dụng thủ đoạn bạo lực, mời hắn ra ngoài!"
Mọi người nghe xong, khẽ gật đầu tán đồng.
"Đúng lắm! Mọi người tới xem thần kiếm xuất thế, có thể không động thủ là tốt nhất!"
"Quy củ này, ta hai tay ủng hộ!"
"Vậy điều kiện thứ hai thì sao?"
"Thứ hai!"
Lưu công công dựng hai ngón tay lên: "Âu Dã Tử đại sư luyện kiếm đã đến bước quan trọng, cho nên mọi người xem thì có thể, ngàn vạn lần không được quấy rầy đại sư đúc kiếm!"
Mọi người lại lần nữa gật đầu tán đồng.
"Nói hay lắm! Đúng là không thể quấy rầy đến việc đúc kiếm của Đại sư!"
"Chúng ta nhất định yên tĩnh nhìn, sẽ không quấy rầy đến đại sư đâu!"
"Điều kiện thứ ba?"
"Còn có điều kiện cuối cùng!"
Lưu công công dựng thẳng ngón tay lên: "Phải giao tiền mới có thể lên núi, một người 1000 lượng bạc!"
Những nhân sĩ võ lâm ở đây đều choáng váng đầu óc!
"Làm sao? Ngươi thế mà còn muốn tiền?"
"Lão phu vào nam ra bắc nhiều năm như vậy, lần thứ nhất gặp phải người đòi tiền với lão phu!"
"Một người một nghìn lượng bạc, sao ngươi không đi cướp?"
"Không cho! Nhất quyết không cho!"
Lưu công công tươi cười không thay đổi: "Các vị đại hiệp, các ngươi suy xét kỹ càng! Tiền quan trọng, hay là thần kiếm quan trọng! Dù sao thần kiếm xuất thế, thiên cổ khó gặp, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này sẽ không tốt!"
"Bệ hạ khai ân, có thể cho các vị cơ hội tận mắt thấy thần kiếm đã là không tệ rồi, đừng có không biết đủ!"
"Đương nhiên rồi, các vị anh hùng cũng có thể xông vào, nhưng chúng ta có mười vạn đại quân, còn có ba vị cao thủ Tiên Thiên cường đại, bọn họ đều không phải ăn chay, chỉ xem các ngươi có thể xông vào được hay không thôi!"
"Tiêu chút tiền là có thể giải quyết được vấn đề, mất mạng uổng thì không tốt, các vị nói có đúng hay không?"
Đám nhân sĩ giang hồ này sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Vốn là, bọn họ còn có thể liên hợp lại, tụ tập lực lượng của mọi người, đánh vỡ phong tỏa xông lên núi.
Thế nhưng bây giờ Lâm Bắc Phàm lộ ra một lỗ hổng, chỉ cần trả tiền là có thể đi lên, lập tức đánh tan ý chí chiến đấu của mọi người.
Tiêu tiền là có thể giải quyết vấn đề, tại sao phải liều mạng, ngươi nói có đúng hay không?
Đây là một đề bài rất đơn giản để lựa chọn!
Tuy rằng giá ngàn lượng bạc rất đắt, nhưng so sánh với thần kiếm thì không tính là gì.
Những nhân sĩ võ lâm như bọn họ, kiếm tiền cũng không phải việc khó.
"Không phải chỉ là một ngàn lượng bạc thôi sao? Ta trả!"
"Cùng lắm thì sau khi xuống núi, giết thêm mấy tên cẩu quan thì tiền bù về rồi!"
"Bớt uống rượu đi, tiền sẽ được bù lại!"
Thế là, mọi người đều lấy tiền ra, xếp hàng lên núi.
Không thể không nói, đám nhân sĩ võ lâm này thật sự là quá giàu có, một người móc ra một ngàn lượng, hơn 5000 người cộng lại chính là hơn 500 vạn lượng, đã đủ để Lâm Bắc Phàm hung hăng kiếm một khoản.