Ăn xong mấy cái bánh bao, Cửu hoàng tử cảm thấy thoải mái hơn nhiều, toàn thân có lực lượng, chưa từng cảm giác được bánh bao không có chút gia vị lại ngon như vậy, ngon hơn tất cả sơn hào hải vị mà hắn từng ăn, khiến hắn ăn rồi vẫn muốn ăn tiếp.
Ăn uống no đủ, nên làm chính sự rồi.
Cửu hoàng tử hỏi: "Lão nhân gia, nơi này là đâu?"
Lão hán cười nói: "Còn cần phải hỏi sao, nơi này đương nhiên là Đại Hạ rồi!"
Cửu hoàng tử lại hỏi: "Nơi này cách kinh thành Đại Hạ còn xa không? Phải đi đâu?"
Lão già chỉ tay về phía trước: "Không xa lắm, còn khoảng năm mươi dặm nữa là tới!"
"Nếu như ngươi đi nhanh một chút, lúc trời tối hẳn là có thể tìm được! Ai da, lão phu thấy kỳ quá, ngươi đi tới đây rồi, còn không biết đường hay sao?"
Cửu hoàng tử cười khổ, chỉ vào cách đó không xa: "Lão nhân gia, không nói gạt ngươi, ta là từ bên kia con đường kia đi tới, thế nhưng con đường này quá tà môn, thế nhưng đi tiếp sẽ lạc đường!"
Lão già nghe vậy có chút ngơ ngác: "Ngươi từ đâu đi tới? Thế nhưng nơi đó căn bản không có đường!"
Cửu hoàng tử nghe vậy cả người lạnh lẽo: "Làm sao có thể không có? Ta đã đi nơi đó vài ngày, không tin ta dẫn ngươi đi xem một chút!"
Hai người đi trở về, nhưng cảnh tượng trước mắt lập tức khiến Cửu hoàng tử sợ ngây người!
Bởi vì nơi này mọc đầy cỏ dại, căn bản không có đường!
Cửu hoàng tử cảm thấy càng thêm lạnh lẽo, sắc mặt đều trắng bệch ra.
"Lão phu đã nói mà, nơi này căn bản không có đường, có phải ngươi gặp tà rồi hay không?"
"Hay là cố ý mang lão phu đến đùa bỡn?"
Lão hán có chút tức giận nói.
"Lão nhân gia người hãy nghe ta nói, ta cũng không lừa người, có thể ta thực sự trúng tà."
Dưới lời xin lỗi liên tục của Cửu hoàng tử, lão hán tha thứ cho hắn.
Cửu hoàng tử muốn tới kinh thành, nhưng lại sợ gặp phải chuyện xấu, cho nên quấn quít lấy lão hán.
Lão hán cũng muốn đi kinh thành đi chợ, vì thế quyết định cùng xuất phát.
Bắt đầu đi đường từ buổi chiều, sáng sớm ngày hôm sau hẳn là có thể chạy tới kinh thành.
Ngồi trên xe bò, Cửu hoàng tử vô cùng kích động, rốt cục cũng gặp được sư tỷ ngày đêm nhớ mong!
Sau khi gặp được sư tỷ, nhất định phải đem tình ý của mình nói cho nàng.
Khi nàng biết, mình yêu nàng tới mức nào, vì để tìm nàng suýt chút nữa đã mất mạng.
Đồng thời cũng khẩn cầu sư tỷ tìm người của mình trở về.
Đến ngày thứ hai, bọn họ như nguyện chạy tới kinh thành Đại Hạ.
Khoảnh khắc đi vào cửa thành, Cửu hoàng tử sợ ngây người.
Chỉ thấy ngựa xe như nước, dòng người như thoi đưa, tiếng người huyên náo, toàn bộ kinh thành phi thường náo nhiệt.
Còn có rất nhiều cửa tiệm đếm không hết, khiến hắn hoa cả mắt.
"Đây cũng chính là kinh thành Đại Hạ, xem ra rất phồn hoa nha, không kém kinh thành hoàng triều!"
Lão hán nhảy xuống xe bò, cười nói: "Lão phu chưa từng đi qua những quốc gia khác, cũng không biết kinh thành của quốc gia khác thế nào, chẳng qua nơi này xác thực phồn hoa hơn nhiều so với trước kia, náo nhiệt hơn nhiều! Nhưng mà, trị an nơi này quản lý rất nghiêm, ngươi không nên tùy tiện chạy loạn nha, càng không nên làm một ít chuyện làm gian vi phạm pháp lệnh, bằng không lão phu cũng không cứu được ngươi!"
"Yên tâm, bổn cung sẽ không!"
Cửu hoàng tử lắc đầu.
"Còn có cách xưng hô này phải sửa lại, có người dân bình dân nào tự xưng là "Bổn cung?" Đây là phạm vào kiêng kỵ, biết chưa?"
"Bổn... Ta biết rồi!"
Cửu hoàng tử vô cùng thành thật.
Dù sao những người bên cạnh hắn đều không còn nữa, thân phận của hắn cũng chỉ là hư giả mà thôi.
Hơn nữa, lão giả trước mắt có ân huệ rất lớn đối với hắn, cứu hắn thoát khốn rồi lại cho hắn ăn, hắn không thể nào lên giọng.
Lúc này, xa xa xuất hiện tiếng ồn ào, còn có một đám thị vệ lao tới, canh giữ ở hai bên đường phố, không cho bất luận kẻ nào tới gần.
"Nơi đó đã xảy ra chuyện gì?"
Cửu hoàng tử khó hiểu hỏi.
Lão giả cúi đầu nhỏ giọng nói: "Những người này đều là đại nội thị vệ, hẳn là bệ hạ tới!"
Cửu hoàng tử thầm nghĩ trong lòng: Đến thật đúng lúc! Bổn cung cũng muốn nhìn một chút, nam nhân cướp đi sư tỷ của bản cung, đến cùng là như thế nào!
Lúc này, từ xa truyền tới một giọng nói the thé: "Bệ hạ giá lâm, các ngươi còn không mau mau quỳ lạy?"
"Bái kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Dân chúng quỳ xuống lạy, Cửu hoàng tử, nhưng không hề quỳ, mà là ngồi xổm trên xe bò, giả bộ như người tàn phế.
Chỉ là người rất nhiều, không ai chú ý tới hắn.
Trong lúc mọi người hoan nghênh, một cỗ xe ngựa xa hoa do sáu con ngựa kéo chậm rãi đi tới.
Cửu hoàng tử khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt quét về phía xe ngựa xa hoa.
Chỉ thấy trong xe ngựa, một nam tử trẻ tuổi mặc long bào, đầu đội vương miện, mày kiếm mắt sáng, khí vũ hiên ngang, tướng mạo đường đường, oai hùng bất phàm.
Cửu hoàng tử thấy vậy cũng có chút đố kỵ: "Tuy rằng đẹp trai, nhưng vẫn là hôn quân ngốc, không xứng với sư tỷ!"