"Mùa đông và nồi lẩu, quả nhiên là tuyệt phối!"
"Ai nói không phải chứ? Lão phu sống hơn bốn mươi năm, đến bây giờ mới biết có nồi lẩu! Đem miếng thịt thả vào trong nồi lửa nóng hổi là có thể lấy ra ăn, vừa tươi vừa mềm! Nhất là mùi vị cay này, ăn vào toàn thân đều đổ mồ hôi, sảng khoái!"
"Lão phu càng ưa thích canh thơm hơn. Ăn xuống môi lưu hương, khiến người ta cảm thấy ngon miệng hơn!"
"Cay mới tốt! Là đàn ông, nên ăn cay!"
"Nghe ta nói đi, vẫn là nấu canh là tốt nhất! Vị cay này của ngươi, đã đem mùi vị nguyên liệu nấu ăn làm mất hết rồi!"
"Vẫn là ăn cay, tê cay cũng được!"
Hoàng Đế An Quốc ngơ ngác, hai người này làm gì có dáng vẻ làm Hoàng Đế?
Không hề có hình tượng gì, không khác gì một thôn phu phố phường!
Nếu như không phải người chung quanh nói cho hắn biết, hai vị này chính là người hắn muốn tìm, hắn muốn quay đầu bỏ đi.
Hoàng Đế An quốc khó hiểu đi tới.
Hai vị Hoàng Đế ngừng cãi vã, không hẹn mà cùng nhìn sang.
Hoàng Đế của Mạc Quốc nheo mắt lại: "Các hạ hẳn là từng là Hoàng Đế An Quốc, hiện tại là An Quốc Công?"
Hoàng Đế An quốc kinh hãi: "Làm sao ngươi biết?"
Hoàng Đế Thương Quốc mở miệng nói: "Có phải chuyến này ngươi tới tìm chúng ta không?"
Hoàng Đế An quốc lại giật nảy mình: "Sao ngươi cũng biết?"
Hoàng Đế của Mạc Quốc lại nói: "Có phải trong lòng ngươi có chút hoang mang khó hiểu nên mới đặc biệt đến thỉnh giáo chúng ta hay không?"
Hoàng Đế An quốc lại giật nảy mình: "Sao ngươi lại biết?"
Hoàng Đế Thương Quốc hỏi: "Có phải ngươi muốn biết, làm sao sống sót ở Đại Hạ?"
Hoàng Đế An quốc khiếp sợ thất sắc: "Sao các ngươi biết hết mọi thứ vậy?"
Hai vị Hoàng Đế nhìn nhau, cười ha hả, đồng thanh nói: "Bởi vì chúng ta đều từng như vậy mà!"
Buông bát đũa trong tay xuống, kéo Hoàng Đế An quốc tới.
"Nào, tiểu tử, nghe lão ca giảng giải cho ngươi một chút, ngươi sẽ nhanh chóng không còn mờ mịt nữa!"
"Không chỉ là không mê mang, hơn nữa còn rất nhanh gia nhập vào chúng ta!"
Cuối cùng, trải qua một phen khuyên bảo của hai vị Hoàng Đế, Hoàng Đế An Quốc chú ý tới nguyên nhân mình thua, hiểu rõ chênh lệch giữa mình và Lâm Bắc Phàm.
Đồng thời cũng hiểu được, ở chỗ này không cần lo lắng đến việc bị sợ hãi.
Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, muốn chơi thì chơi, bởi vì tên kia không hề đặt ngươi vào trong lòng.
"Trải qua sự khuyên bảo của hai vị lão ca, trẫm... Lão phu tâm tình thư sướng hơn nhiều!"
Hoàng Đế An Quốc đều trầm tĩnh lại, nhìn cái nồi đỏ nước sôi, nấu linh tinh trên lửa than bên cạnh, mùi thơm nức mũi, hết sức hiếu kỳ: "Đây là vật gì vậy, ngửi thơm quá đi!"
"Lão đệ, giới thiệu với ngươi một chút!"
Hoàng Đế của Mạc Quốc cười nói: "Thứ trước mắt gọi là nồi lẩu, là cách ăn của một loại thức ăn! Ngươi cũng giống như ta... Như vầy... Cứ làm như vầy là được rồi! Lão phu dám khẳng định, nhất định ngươi sẽ yêu cái nồi lẩu này!"
"Không chỉ là nồi lẩu, chỗ chúng ta còn có rất nhiều món ăn ngon, lão phu rảnh rỗi liền mang ngươi đi ăn một vòng, cam đoan để cho ngươi vui quên trời đất, cho ngươi làm Hoàng Đế cũng không làm!"
Hoàng Đế Thương Quốc cũng cười nói.
"Đa tạ hai vị lão ca!"
Hoàng Đế An Quốc vừa cảm kích vừa xấu hổ: "Lúc trước ta đối xử với các ngươi như vậy, không nghĩ tới các ngươi không ngại thù cũ, nhiệt tình tiếp đón như vậy, ta..."
"Lão đệ, đừng nói những chuyện trong quá khứ!"
Hoàng Đế của Mạc Quốc vung tay lên: "Cùng là người lưu lạc nơi chân trời, sau này chúng ta sẽ hỗ trợ lẫn nhau, tranh thủ ăn sạch nơi này! Ha ha!"
"Đa tạ hai vị lão ca!"
Hoàng Đế An Quốc cảm động đến rơi nước mắt nói.
Ba người vui vẻ ăn lẩu, đồng thời thảo luận tình hình hiện tại.
"Ngay cả lão đệ ngươi cũng đến rồi, vị Bằng quốc kia chỉ sợ không xa!"
"Đúng vậy đó, Đại Nguyệt quốc lòng lang dạ sói, liên tiếp thôn Tính thương quốc cùng An quốc, có xu thế như cá voi nuốt thiên hạ! Bằng quốc là một tiểu quốc gần nhất, hơn nửa giang sơn đều bị bao vây, há có thể giữ được thân mình?"
"Chỉ sợ hắn không thể tới được, Đại Hạ cùng Bằng quốc cách nhau một cái Đại Nguyệt, quá xa! "
"Được rồi, những chuyện này cũng không phải là chuyện chúng ta nên quan tâm, chúng ta vẫn là nên tiếp tục ngẫm lại nơi nào có món ngon đi!"
"Nói rất đúng! Bây giờ chúng ta không làm Hoàng Đế nữa, chỉ nói truyện gió trăng, không nói đến quốc sự..."
Lúc này, Hoàng Đế Bằng quốc đang được ba vị Hoàng Đế nhắc đến, ăn cũng không ngon, ngủ cũng không ngon.
Mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng, cả người uể oải cực kỳ.
Tất cả đều do Đại Nguyệt quốc gây nên.
Bởi vì, Đại Nguyệt quốc đã liên tiếp chiếm đoạt Thương quốc, còn không để ý đạo nghĩa chiếm lấy An quốc, đem một cái Bằng quốc nho nhỏ vây quanh ở bên trong.
Đối phương dã tâm bừng bừng, tùy thời phái binh đánh tới.
Mà quốc lực của hắn yếu nhược, sau khi đánh một trận với Đại Hạ, còn chưa khôi phục lại, sao có thể là đối thủ của Đại Nguyệt?
Muốn ra bên ngoài xin giúp đỡ, nhưng bên cạnh hắn đều là tiểu quốc, bình thường đều có xung đột, không bỏ đá xuống giếng đã là tốt lắm rồi, làm sao có thể còn sẽ giúp đỡ?
Vậy mới nói, bây giờ hắn đã bị ép tới đường cùng, trời cao không đường, xuống đất không cửa.
"Aizz! Bây giờ phải làm sao cho phải đây?"
Hoàng Đế Bằng quốc lo lắng trong lòng, loại cảm giác này giống như đang chờ chết vậy.
Vào lúc này, hắn đột nhiên hâm mộ ba vị Hoàng Đế ở tại Đại Hạ xa xa.
Mặc dù bọn họ trở thành vua mất nước, nhưng mệnh của mình và người nhà lại được bảo vệ.
Còn lên làm Công Tước, có tiền lại có địa vị, mỗi ngày ăn nhậu chơi bời, vô ưu vô lự, không cần lo lắng về chuyện rối tinh rối bù của quốc gia.
"Trẫm cũng muốn giống như bọn họ... Không được không được! Sao có thể sa đọa như vậy?"
Hoàng Đế Bằng quốc đột nhiên lắc đầu, kiên định nói: "Trẫm chính là vua của một nước, hẳn nên phấn đấu mạnh mẽ, chấn hưng quốc gia mới đúng!"
Tiếp theo, hắn hạ lệnh: "Người đâu, chuẩn bị cho trẫm một phần hậu lễ, đưa cho Triệu tướng quân Đại Nguyệt!"
"Vâng, bệ hạ!"
Nhìn bóng dáng lão thần rời đi, Hoàng Đế Bằng quốc âm thầm thở dài, hy vọng có ích!
Hi vọng Triệu tướng quân xem trọng lễ hậu của hắn, buông tha cho Bằng quốc của hắn...