"Bệ hạ, Đại Hạ quân kia hẳn là từ nơi đó tới! Nhân dịp chúng ta không chuẩn bị, tấn công đoạt thành, nhìn thật đáng giận!” Đại tướng quân nghiến răng nghiến lợi nói.
"Quả thật đáng ghét!"
Hoàng Đế Đại Viêm gật đầu nhẹ, nhưng con mắt lại nhiều thêm một tia sáng.
Hắn vẫn luôn có dã tâm bừng bừng, hy vọng có thể mở mang bờ cõi, tăng cường quốc lực của Đại Viêm.
Nhưng chung quanh không phải vương triều thì là đại quốc, thực lực hoàn toàn không kém gì hắn, đánh bừa chỉ có lưỡng bại câu thương.
Cho nên, ý nghĩ này vẫn luôn áp chế trong lòng.
Nhưng thông đạo xuất hiện hôm nay đã cung cấp cơ hội cho hắn.
Đại Hạ có thể đánh qua, vì sao hắn không thể đánh qua?
Đại Hạ một nước vừa mới tấn cấp, so với Đại Viêm còn kém nhiều lắm.
Mình hoàn toàn có thể dẫn binh đánh tới, thực hiện dã tâm mở mang bờ cõi.
Hoàng Đế Đại Viêm càng nghĩ càng tâm động, càng nghĩ càng kích động, lớn tiếng nói: "Đại Hạ dám xâm chiếm lãnh thổ bên chúng ta, cướp đoạt tài nguyên bên chúng ta, hành vi có thể so với cường đạo! Đại tướng quân, hiện tại trẫm lệnh cho ngươi lập tức suất lĩnh năm mươi vạn đại quân trấn áp binh mã Đại Hạ, đồng thời xuyên qua dãy núi, bắc phạt đại hạ, để hắn biết kết cục đắc tội Đại Viêm ta..."
"Mạt tướng tuân mệnh!"
Đại tướng quân tiếp chỉ.
Sau đó xuống dưới điểm binh mã, suất lĩnh năm mươi vạn đại quân trùng trùng điệp điệp giết về phía Hoành Đoạn Sơn Mạch.
Lúc này, Đại Hạ quân đã chiếm mười tòa thành thị, đoạt được vô số của cải.
Lâm Bắc Phàm nhìn số liệu trên đế quốc sa bàn.
Đế quốc sa bàn (cấp trung cấp)
Diện tích lãnh thổ: Diện tích 78 vạn dặm vuông (diện tích có thể canh tác 52 vạn dặm vuông)
Tài nguyên trong nước: 192 triệu lượng: 4 toà Thiết Khoáng sơn, năm toà núi than đá, hai toà núi đồng thau...
Nhân khẩu bách tính: 8 triệu 82 vạn (2 % người giàu có, bình dân 46%, người nghèo 52%)
Lực lượng quân sự: 80 vạn (8 vị Tiên Thiên, 350 võ giả... ]
Tổng hợp quốc lực: 1450 (cấp bậc đại quốc)
Ting! Bởi vì người chơi có quốc lực tăng trưởng, cho nên thực lực tăng lên đồng bộ, ban thưởng Lưỡng Tụ Thanh Xà!"
"Lưỡng Tụ Thanh Xà là kiếm chiêu do một vị lão tiền bối Kiếm Thần sáng tạo ra, kiếm chiêu kiếm ý cùng xem trọng, đại khí bàng bạc, cuồn cuộn như rồng, khi kiếm chiêu cực hạn, không ai có thể địch lại!"
Lâm Bắc Phàm nhắm hai mắt lại, hấp thu chiêu kiếm này.
"Không thể không nói, kiếm chiêu này quả thật rất kinh khủng, hoàn toàn không kém hơn Vạn Kiếm Quy Tông và Thánh Linh kiếm thứ 23!"
Đối với thu hoạch lần này, Lâm Bắc Phàm phi thường hài lòng.
"Đại Viêm đã phản ứng lại rồi, có thể lui rồi!"
Không cần Lâm Bắc Phàm nhắc nhở, Vương Kim Hải ở tiền tuyến đã biết Đại Viêm suất lĩnh năm mươi vạn đại quân giết tới.
Nơi này chính là sân nhà của người ta, hơn nữa binh mã người ta đông đảo, nếu đánh tiếp căn bản cũng không có phần thắng, cho nên hắn không chút do dự hạ lệnh lui quân, dọc theo thông đạo vắt ngang sơn mạch kia lui về Đại Hạ.
Sau đó suất lĩnh binh mã ngăn chặn thông đạo này, khiến bọn họ không thể qua được.
Đại tướng quân lại tiếp tục suất lĩnh binh mã, giết về phía thông đạo.
"Các binh sĩ Đại Viêm, Đại Hạ xâm lược đất đai của chúng ta, cướp đoạt tài sản của chúng ta, nhân thần cộng phẫn, thiên địa bất dung! Hiện tại, liền theo lão phu giết tới, kiến công lập nghiệp ngay lúc này!"
Đại tướng quân giơ cao thanh đao, lao thẳng về phía trước.
"Giết!"
Đại Viêm quân gào thét theo sát phía sau.
"Không chơi với các ngươi nữa!"
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười, lại một lần nữa vận dụng Thượng Đế Chi Thủ.
"Ầm ầm ầm..."
Hoành Đoạn sơn mạch chấn động lên, phát ra tiếng vang như sấm rền.
Vô số dã thú tán loạn chạy ra, dường như đang chạy trối chết.
Sắc mặt đại tướng quân đột biến: "Không tốt! Địa Long lại xoay người, mọi người mau lui lại, lui về chỗ trống trải!"
Dưới sự tiếp đón của đại tướng quân, mọi người điên cuồng chạy về phía sau.
"Chạy mau, Địa Long lại xoay người rồi!"
"Nếu không chạy sẽ mất mạng!"
"Chạy nhanh lên, nhanh hơn nữa!"
Thanh âm chấn động"Ầm ầm" càng ngày càng vang.
Tiếp theo, đất rung núi chuyển, đá lăn rơi xuống tựa như tận thế vậy.
Bọn họ vừa mới chạy không bao lâu thì thông đạo do địa chấn hình thành cũng dần khép lại.
Đại Viêm tướng quân cùng các binh sĩ nhìn thông đạo bị phong kín, hai mặt nhìn nhau, khóc không ra nước mắt.
"Bây giờ... chúng ta làm sao bây giờ?"
"Phía trước không có đường, chúng ta còn đánh tới sao?"
"Tướng quân, nói một câu đi!"
Trận chiến đột ngột này nhanh chóng truyền khắp thiên hạ, mọi người khiếp sợ thất sắc.
"Đại Hạ quốc và Đại Viêm quốc lại đánh nhau? Không phải bọn họ cách dãy núi Hoành Đoạn à, sao lại đánh nhau?"
"Nghe nói Địa Long trở mình, Hoành Đoạn sơn mạch xuất hiện một con đường, thế là Đại Hạ phái binh giết tới, một đường giết chết cướp bóc! Sau khi cướp bóc xong, lại nhanh chóng chạy về!"
"Đại Viêm muốn báo thù, thế nhưng khi phái binh giết tới Địa Long lại trở mình, Hoành Đoạn sơn mạch khép lại, thông đạo biến mất!"
"Mẹ kiếp! Trận đánh này thật quá ly kỳ, giống như ông trời chuyên môn giúp đỡ Đại Hạ vậy!"
"Quả thật ly kỳ! Đại Hạ là kiếm bộn rồi, nhưng Đại Viêm quốc thật oan thật thiệt thòi nha, bị người ta đánh một cái tát, lại không báo được cừu hận!"
"Đúng vậy đấy, nếu như ta là Đại Viêm Hoàng Đế, khẳng định sẽ tức điên lên!"
"Đứa nhỏ xui xẻo này, ha ha!"
Lúc này, đúng là Đại Viêm Hoàng Đế vô cùng tức giận.
Vô duyên vô cớ bị Đại Hạ cướp đoạt một lần, muốn báo thù lại không báo được thù, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương mang theo đầy vàng bạc châu báu hung hăng rời đi.
Hiện tại, còn trở thành trò cười cho tất cả mọi người trong thiên hạ!
Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng nếm qua thiệt thòi lớn như vậy!
Cả người hắn ta như muốn nổ tung!
Cắn răng nghiến lợi thề: "Đại Hạ, ngươi hãy chờ đó cho trẫm! Không báo thù này, thề không làm người!!!"