Thế nhưng người tính không bằng trời tính, lúc bọn họ ra khỏi thành lại bị mấy chục cao thủ ngăn cản.
"Các ngươi ai cũng có thể đi, nhưng Hoàng Đế An quốc và gia quyến phải lưu lại!"
Những người này, chính là do Đại Nguyệt quốc Triệu tướng quân phái tới.
Hấp thu giáo huấn lần trước thả Thương Quốc Hoàng Đế chạy, cho nên trước khi xuất binh, đã sớm phái người tới chặn đường.
Hoàng Đế An quốc giận dữ: "Đại Nguyệt các ngươi khinh người quá đáng! Vương thống lĩnh, giúp trẫm đánh ra!"
Vương thống lĩnh, là thị vệ cận vệ của Hoàng Đế An quốc, đồng thời còn là một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên.
"Vâng, bệ hạ!"
Vương thống lĩnh tiếp chỉ.
Sau đó, cao thủ của Đại Nguyệt quốc hô lớn: "Vương thống lĩnh, ta khuyên ngươi không nên nhúng tay vào việc này! Gia quyến kia của ngươi đều ở trong thành, nếu như xảy ra xung đột, gia quyến của ngươi sẽ khó bảo toàn, tự giải quyết cho tốt!"
"Chuyện này..."
Vương thống lĩnh nhất thời do dự. Hắn không muốn nhất thời xúc động, để người nhà mình hãm thân hiểm cảnh.
Hoàng Đế An quốc thấy cảnh này, bi phẫn bất đắc dĩ nói: "Chúng ta trở về!"
Mọi người trở lại hoàng cung.
"Đáng chết! Hỗn láo! Thật không ngờ Đại Nguyệt quốc lại ức hiếp ta." Hoàng Đế An quốc hết sức tức giận, phát tiết đập bể rất nhiều thứ, thẳng đến khi mệt mỏi mới thở hồng hộc ngồi xuống.
Vương thống lĩnh vừa xấu hổ vừa áy náy: "Bệ hạ..."
Hoàng Đế An quốc phất phất tay, giọng nói có chút vô lực: "Vương thống lĩnh, ngươi không cần phải nói, trẫm hiểu nỗi khổ tâm của ngươi, trẫm không trách ngươi! Ngươi mang người nhà của mình rời đi đi, nơi này không thể ở lâu được!"
"Nhưng bệ hạ ngươi..."
"Ngươi xem trẫm hiện tại còn có thể đi được không?"
Hoàng Đế An quốc đắng chát nói.
Vương thống lĩnh thở dài não nề.
Giờ phút này, cho dù có được thân thủ Tiên Thiên cũng bất lực.
"Vương thống lĩnh, ngươi đi nhanh đi! Tuy nhiên trước khi đi trẫm muốn nhờ ngươi giúp trẫm một chuyện cuối cùng!"
Hoàng Đế An Quốc nói.
Vương thống lĩnh phấn chấn: "Mời bệ hạ nói, thần cho dù xông pha khói lửa cũng không chối từ!"
Đây cũng coi như là bổn phận cuối cùng của thần tử!
Hoàng Đế An quốc ghé đầu lại gần, nhỏ giọng nói: "Vương thống lĩnh, sau khi ngươi an toàn thì lập tức đi Đại Hạ quốc."
Vương thống lĩnh sau khi nghe xong, hai mắt khiếp sợ muốn lồi ra.
Nhìn ánh mắt chờ đợi của Hoàng Đế, gương mặt nặng nề nhẹ gật đầu.
Hắn trở về nhà, để các gia quyến thu dọn đồ đạc, sau đó cùng nhau ra khỏi thành rời khỏi cửa thành, được cao thủ của Đại Nguyệt quốc phái tới xem xét một phen, sau khi xác nhận không có sai sót gì mới hoàn toàn yên tâm cho đi.
Sau đó, hắn đem người nhà thu xếp xong xuôi, ngựa không dừng vó chạy tới kinh thành Đại Hạ quốc.
" Cận vệ Hoàng Đế An Quốc Vương Kim Hải cầu kiến Hoàng Đế Đại Hạ!"
Lâm Bắc Phàm kinh ngạc. Vị Vương thống lĩnh kia hình như là một cao thủ Tiên Thiên đấy, một mực bảo vệ Hoàng Đế An quốc không rời nửa bước. Hôm nay lại chạy đến nơi này, xem ra Hoàng Đế An quốc đã xảy ra chuyện.
"Tuyên hắn vào!"
Sau thời gian một chén trà nhỏ, Vương thống lĩnh đi vào Ngự Thư Phòng.
Lâm Bắc Phàm đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Ngươi tới tìm trẫm có chuyện gì quan trọng?"
Vương thống lĩnh chắp tay nói: "Khởi bẩm Đại Hạ Hoàng Đế, Đại Nguyệt đã xuất binh công chiếm An quốc, hơn nữa còn phái cao thủ phong tỏa kinh thành, vây khốn bệ hạ! Bệ hạ phái thần đến đây, hy vọng ngươi có thể ra tay cứu người và gia quyến của người ra!"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Đây là chuyện của các ngươi và Đại Nguyệt, trẫm dựa vào cái gì mà nhúng tay vào?"
"Bệ hạ nói, sau khi mọi chuyện thành công sẽ dâng lên một bảo tàng lớn!"
Lâm Bắc Phàm mừng rỡ: "Thật sao? Kho báu này đáng giá bao nhiêu tiền?"
Vương thống lĩnh lớn tiếng nói: "Cụ thể bao nhiêu không biết, nhưng tuyệt đối sẽ cho ngươi hài lòng.”
Thà tin là có, không thể tin là không đâu!
Dù sao Lâm Bắc Phàm cũng đã đạt được lợi ích khổng lồ từ trong tay hai vị Hoàng Đế.
Bởi vì thế giới này thường xảy ra chiến loạn, Hoàng Đế thay đổi nhiều lần, cho nên bọn họ đều có thói quen giấu đồ. Hoàng Đế An quốc cũng không phải không có khả năng đấy!
Lâm Bắc Phàm vỗ tay nói: "Được, trẫm sẽ nhanh chóng phái người đi cứu bọn họ ra!"
"Bây giờ, nên nói về chuyện của ngươi một chút!"
"Chuyện của ta?"
Vương thống lĩnh bất ngờ.
Lâm Bắc Phàm cười khanh khách: "Bây giờ ngươi cũng không còn chỗ để đi nữa, có cân nhắc tới việc dốc sức vì trẫm không? Chỉ cần ngươi đến, sẽ cho ngươi đãi ngộ, tuyệt đối sẽ không kém gì An Quốc!"
Vương thống lĩnh nghe vậy có chút động tâm, hiện tại hắn thật sự không có chỗ để đi.
Nếu như một người còn không sao, trời đất bao la có thể đi được.
Nhưng hắn mang theo gia đình lớn như vậy, không có khả năng chạy loạn khắp nơi, nhất định phải tìm một chỗ an toàn ổn định an bài.
Hiện giờ, quốc lực của Đại Hạ không ngừng dâng cao lên, binh hùng tướng mạnh, bốn phương thái bình, vô cùng phù hợp với điều kiện này.
Hắn tới nơi này, vẫn như cũ có thể mở ra hoài bão.
Hoàng Đế Đại Hạ phát lời mời, vừa vặn có thể mượn lừa xuống dốc rồi.