Kế tiếp, Diệu Thủ Không Không cùng Sài Ngọc Tâm chuyển vận chân khí cho các nữ binh để điều chỉnh thân thể.
Có Diệu Thủ Không Không trợ giúp, sự tình tiến triển thuận lợi hơn nhiều.
Tất cả những chuyện này, Lâm Bắc Phàm cũng biết, âm thầm nhẹ gật đầu.
Cứ như vậy, một tuần trôi qua.
Dưới sự nhõng nhẽo đòi hỏi của Sài Ngọc Tâm, rốt cuộc Lâm Bắc Phàm cũng đồng ý gặp Diệu Thủ Không Không.
Lúc này, Diệu Thủ Không Không đàng hoàng hơn nhiều, nhìn thấy Lâm Bắc Phàm chắp tay hành lễ, quy củ vô cùng.
Lâm Bắc Phàm đi thẳng vào vấn đề: "Nói đi, ngươi gặp trẫm có chuyện gì?"
Diệu Thủ Không Không lập tức mở miệng nói: "Có thể giúp tiến cử lão phu với vị thần thâu kia, để ta gặp mặt hắn một lần được không? Đồ vật của lão phu đều ở trong tay hắn đấy!"
"Trẫm có thể nhận được gì?"
Lâm Bắc Phàm hỏi.
"Lão phu gia nhập Đại Hạ, dốc sức vì ngài là được rồi chứ?"
Diệu Thủ Không Không buồn như chết cha mẹ, thỏa hiệp.
Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Được, quyết định như vậy!"
Diệu Thủ Không Không vui vẻ nói: "Vậy bây giờ có thể..."
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Không được, ngươi hoàn toàn không giữ lời! Nhỡ như ngươi lấy được đồ của mình rồi chạy thì đi đâu tìm bây giờ?"
Diệu Thủ Không Không cuống lên: "Nhưng ngươi không thể kéo dài mãi như vậy được!"
"Chúng ta sẽ lấy ba năm làm hạn định!"
Lâm Bắc Phàm nói: "Trong vòng ba năm, nếu ngươi biểu hiện tốt, như vậy trẫm tự nhiên sẽ để ngươi nhìn thấy vị Thần Thâu kia, đồng thời vật quy nguyên chủ!"
"Thật sao?"
Diệu Thủ Không nghi ngờ... Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: "Trẫm là vua một nước, nhất ngôn cửu đỉnh!"
"Thời gian ba năm có phải quá dài không? Một năm thì sao?"
Diệu Thủ Không Không cò kè mặc cả.
"Chỉ ba năm!"
Lâm Bắc Phàm gõ bàn một cái: "Trẫm chỉ cần ngươi dốc sức cho Đại Hạ ba năm! Sau ba năm, bất luận ngươi đi hay ở, trẫm đều không để ý!"
Diệu Thủ Không Không cẩn thận suy nghĩ, cắn răng nói: "Được! Vậy cứ ba năm đi!"
Thu nhận một tên cao thủ Tiên Thiên, quốc lực lại tăng trưởng.
"Ting! Bởi vì người chơi quốc lực tăng trưởng, cho nên thực lực cũng tăng theo, ban thưởng Độc Cô Cửu Kiếm!"
"Độc Cô Cửu Kiếm là do một vị tiền bối kiếm đạo sáng chế, chú ý vô chiêu thắng hữu chiêu, vô kiếm thắng hữu kiếm, có ngàn vạn loại biến hóa, có thể phá hết tất cả chiêu thức trong thiên hạ."
Lâm Bắc Phàm nhanh chóng hấp thu bộ kiếm pháp này.
Bộ kiếm pháp này là một bộ kiếm pháp cực hạn của hậu thiên, luận uy lực kém hơn so với Thánh Linh kiếm pháp, càng kém hơn vạn kiếm quy tông, nhưng lại là một bộ kiếm pháp cơ sở thập phần thực dụng, khiến kiếm đạo của hắn càng thêm hoàn thiện!
Thu nhận một bản lĩnh độc môn, lại nhận được một bộ kiếm pháp, Lâm Bắc Phàm vô cùng vui vẻ.
Nhưng Hoàng Đế An Quốc bên cạnh lại không mấy cao hứng.
Bởi vì, bởi vì thiếu lương thực nên dân chúng trong nước hắn gần như chạy sạch.
"An quốc chúng ta còn lại bao nhiêu bách tính?"
Thừa tướng run lẩy bẩy bẩm báo: "Bệ hạ, hiện tại khả năng...có khả năng không đến một trăm vạn rồi!"
Hoàng Đế An quốc chỉ cảm thấy sắc mặt tối sầm lại!
Thời kỳ đỉnh phong, An quốc bọn họ có hơn 4 triệu nhân khẩu!
Nhưng bây giờ, vậy mà không tới 1 triệu người?
Toàn bộ quốc gia đều trống không!
Hoàng Đế An Quốc lớn tiếng cả giận nói: "Không phải trẫm bảo các ngươi phái binh đuổi bọn họ trở về sao?"
"Bệ hạ, bọn họ cũng chạy theo!"
Hoàng Đế An quốc tức giận: "Mẹ kiếp! Làm sao bọn chúng cũng chạy rồi? Trẫm đã bạc đãi bọn chúng sao?"
Thừa tướng liên tục cười khổ: "Bệ hạ, mặc dù người chưa từng bạc đãi bọn hắn, nhưng nói một câu chân thật, độ phì của đất An quốc chúng ta xói mòn nghiêm trọng, không trồng ra lương thực, ở lại An quốc đã không còn hy vọng!"
"Cho dù hiện tại có lương thực ăn, sau này thì sao? Sang năm không trồng được lương thực, vẫn sẽ chết đói! Cho nên thay vì chậm rãi chờ chết, không bằng đi theo tìm đường ra, có lẽ có thể sống sót!"
Trong lòng Hoàng Đế An quốc bị một kích nặng nề, hồn bay phách lạc ngồi xuống: "Ngươi nói rất đúng, An quốc không còn hi vọng, không chạy chẳng lẽ lưu lại chờ chết?"
"Hơn nữa bệ hạ, quốc lực chúng ta suy yếu nghiêm trọng, quân đội không có ý chí chiến đấu, đã không bảo hộ được đất nước rồi! Quốc gia xung quanh lòng lang dạ thú, nhất định sẽ không nhịn được xuất binh, cắn xuống một miếng thịt! Không chạy chính là chết, cho nên mọi người không thể không chạy đấy!"
Thừa tướng bất đắc dĩ nói: "Không dối gạt ngài, ngay cả rất nhiều quan viên chúng ta cũng thu thập đồ đạc mà chạy!"
Hoàng Đế An Quốc ngẩng đầu lên: "Vậy tại sao ngươi không chạy?"
"Bệ hạ, cả đời vi thần đều cống hiến cho An Quốc, nơi này chính là nhà của vi thần, có thể chạy đi nơi nào? Cho dù có chết, vi thần cũng sẽ cùng An quốc tồn vong!"
Thừa tướng đại nghĩa lẫm nhiên nói.
Hoàng Đế An Quốc vô cùng cảm động: "Thừa tướng, văn võ cả triều chỉ có ngươi mới thật sự là thần tử trung thành!"
"Tạ ơn bệ hạ khích lệ, vi thần xấu hổ không dám nhận!"
Thừa tướng lớn tiếng nói.
Giờ phút này, hắn cảm giác linh hồn mình thăng hoa, phát ra hào quang vạn trượng.
Hắn tuyệt đối không thừa nhận, chính mình vì trấn an Hoàng Đế mới nói như vậy.
Hoàng Đế An quốc nhìn thấy triều đình vắng vẻ, lại nghĩ tới tương lai An quốc, trong lòng xuất hiện một ý niệm trước nay chưa từng có: Hay là trẫm cũng chạy đi?
Nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị hắn phủ quyết!
Đây chính là cơ nghiệp tổ tông lưu lại, sao có thể bỏ đi mà không thèm quan tâm chứ?
Dù thế nào thì hắn cũng phải thủ vững tới cuối cùng, làm một vị Đế Vương có khí tiết!
Nhưng vào lúc này, một tên binh lính vội vã chạy vào: "Báo! bẩm báo gấp! Khởi bẩm bệ hạ, Đại Nguyệt quốc phái ra bốn mươi vạn binh mã giết vào trong lãnh thổ của ta!"
Hoàng Đế An quốc kinh hãi tới biến sắc: "Cái gì, Đại Nguyệt quốc đánh tới rồi?"
"Đúng vậy thưa bệ hạ, hiện nay đã có bảy tòa thành bị rơi vào tay giặc, đại quân ép thẳng vào kinh thành!"
"Đại Nguyệt chết tiệt!"
Trong lòng Hoàng Đế An quốc tràn ngập phẫn nộ.
Mặc dù đã sớm đoán được, những quốc gia khác nhất định sẽ bỏ đá xuống giếng, nhưng tuyệt đối không ngờ tới, người ra tay đầu tiên lại là lão đại vừa mới nhận không bao lâu.
Đại Nguyệt quốc binh cường mã tráng, người An Quốc hắn đều chạy hết, căn bản là thủ không được!
Tức là, hắn chuẩn bị bị diệt quốc rồi!
Hoàng Đế như hắn chuẩn bị xong đời!
"Thừa tướng, bây giờ chúng ta làm gì bây giờ?"
Hoàng Đế An quốc hoảng loạn nói.
Thừa tướng lau mồ hôi trên mặt: "Bệ hạ, hay là chúng ta cũng trốn đi? giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt..."
Hoàng Đế An quốc lập tức gật đầu: "Thừa tướng nói rất đúng, chúng ta đi mau!"
Bọn họ thu dọn đồ đạc, lập tức chạy trốn!