TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Hôn Quân, Bắt Đầu Đưa Tặng Giang Sơn, Thành Thiên Cổ Nhất Đế

Chương 119: Lương thực trúng mùa, được Thánh Tâm Quyết (2)

"Cái này..."

Kim Tiền bang chủ do dự.

Nếu như thực lực những người kia vẫn còn, hắn nhất định sẽ không chút do dự trả tiền.

Thế nhưng bây giờ người đã bị phế đi, chuộc về có ích lợi gì?

Tổn thất người, lại tổn thất tiền, không công suy yếu lực lượng của mình!

Kim Tiền trưởng lão nhìn sắc mặt bang chủ, đã hiểu ra lựa chọn của đối phương, chỉ có thể âm thầm thở dài.

Mặc dù vô cùng đau đớn và bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể lý giải.

Thế nhưng, trong lòng vẫn khó tránh khỏi dâng lên một cảm giác thê lương chó chết.

Đúng lúc này, một người chạy vội vào.

"Bang chủ không tốt, hiện tại trên giang hồ đã truyền ầm lên rồi, nói bang chủ ngươi không chịu trả tiền chuộc đám Phó bang chủ, mặt lạnh lòng đen, vô cùng bạc bẽo, không có đạo nghĩa giang hồ!"

Bang chủ kinh hãi: "Cái gì? Sao lại có việc này?"

"Đúng vậy, bang chủ!"

"Nhất định là Đại Hạ làm, đây là đang bức bách lão phu mà!"

Gã bang chủ tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Đi ra ngoài lăn lộn giang hồ, phải có nghĩa khí!

Sở dĩ Kim Tiền bang bọn họ có thể thành lập được, ngoại trừ lợi ích ra, điều quan trọng nhất chính là nghĩa khí!

Bởi vì có nghĩa khí, mọi người mới là huynh đệ tốt, mới có thể giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau, mới có thể đoàn kết cùng một chỗ!

Nếu như hắn thấy chết không cứu, nhìn xem huynh đệ liều mạng sống chết của mình đi chết, như vậy nghĩa khí tạo được xưa nay sẽ tan biến!

Không có nghĩa khí thì không có lực ngưng tụ, về sau chỉ nói lợi ích, như vậy Kim Tiền bang hắn khẳng định sẽ trở nên chia năm xẻ bảy tự làm theo ý mình, cách diệt vong cũng không xa!

"Bang chủ, làm sao bây giờ?"

Kim Tiền trưởng lão hỏi.

"Còn có thể làm sao, lập tức xoay tiền chuộc lại bọn Phó bang chủ!"

Bang chủ có chút tức giận nói.

"Vậy mối thù này thì sao?"

Kim Tiền trưởng lão lại hỏi.

"Chỉ có thể đợi sau này lại báo thôi!"

Kim Tiền bang chủ thở dài một tiếng, hối hận vạn phần nói: "Hai lần tổn binh mất tướng, Đại Hạ khẳng định không đơn giản như vẻ ngoài! Lão phu không điều tra rõ ràng, liền phái người đi chịu chết, ta là tội nhân của Kim Tiền bang! Cho nên lần thua này, chỉ có thể tạm thời nhận! Sau này có cơ hội, lại báo thù!"

"Vâng, bang chủ!"

Kim Tiền trưởng lão lại một lần nữa mang tiền chuộc tiến về Đại Hạ.

Nhưng lần này hắn không dám kiêu ngạo nữa, đối mặt với Lâm Bắc Phàm lộ ra mười phần khiêm tốn và hèn mọn.

Sợ làm đối phương tức giận, mình cũng không trở về được.

Lâm Bắc Phàm rất dễ nói chuyện, sau khi lĩnh 200 vạn lượng bạc, sảng khoái thả người.

Việc này nhanh chóng bị người bên ngoài biết được, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến rơi cả cằm xuống đất.

"Đại Hạ cùng Kim Tiền bang va chạm, cuối cùng dĩ nhiên là Đại Hạ thắng!"

"Khá lắm! Kim Tiền bang tổng cộng có bảy vị Tiên Thiên cường giả, hơn bốn mươi vị hảo thủ đều gãy trong tay Đại Hạ, còn bị vơ vét hết ba trăm vạn lượng bạc! Tổn thất này thật lớn, trực tiếp đem tiêu chuẩn của Kim Tiền bang từ Nhị Lưu môn phái đánh rớt xuống tam lưu!"

"Kim Tiền bang chủ chắc chắn sắp tức hộc máu rồi! Vốn tưởng rằng bắt nạt tôm mềm, kết quả lại gặm được xương cứng, gãy tới răng!"

"Đánh đi đánh đi, dù sao Kim Tiền Bang và Đại Hạ đều không phải là thứ tốt! "

"Ngay cả nguy cơ như vậy cũng có thể vượt qua, đột nhiên cảm thấy Đại Hạ sâu không lường được rồi!"

"Chắc chắn là bằng hữu cao thủ của cẩu hoàng đế kia ra tay! Nghe nói, những người của Kim Tiền bang đều bị kiếm khí gây thương tích, y như thủ pháp tiêu diệt cao thủ thế gia trước kia!"

"Ta cảm thấy cũng đúng, không biết hôn quân kia gặp vận cứt chó gì mà kết giao được bằng hữu như vậy!"

"Trời xanh không có mắt mà!"

....

Bên ngoài mọi người vừa ghen ghét vừa oán thầm Lâm Bắc Phàm.

Nhưng mà, Lâm Bắc Phàm lúc này đang cao hứng đếm tiền: "Dễ dàng như vậy đã kiếm được ba trăm vạn lượng bạc, thật hy vọng thế lực như vậy tới nhiều hơn một chút!"

Quốc gia của hắn đang phát triển nhanh chóng, cần rất nhiều tiền.

Mặc kệ tiền này đến từ đâu, chỉ cần đến là được.

Tuy thủ đoạn hắc ám, nhưng tiền đồ vẫn là quang minh!

Đúng lúc này, trong đầu vang lên một giọng nói.

"Ting! Bởi vì người chơi quốc lực tăng trưởng, cho nên thực lực tăng lên đồng bộ! Ban thưởng võ học đỉnh cấp Thánh Tâm Quyết!"

"Thánh Tâm Quyết, thần công vô thượng do kỳ nhân võ học một đời tập hợp võ học của vạn nhà sáng tạo ra, nắm giữ đủ loại chiêu thức công kích mạnh mẽ quỷ dị! Lần lượt là Kinh Mục Kiếp, có thể dùng ánh mắt băng hàn nhiếp hồn người! Tà Huyết Kiếp, dùng máu dẫn huyết làm đối thủ mất sạch máu mà chết..."

Con mắt Lâm Bắc Phàm nhắm lại nhanh chóng hấp thu môn thần công này.

Mất ba canh giờ, cuối cùng mới hấp thu được môn võ này.

Trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui vẻ: "Môn võ công này quá mạnh, quá kinh khủng, chiêu thức công kích thần kỳ gì cũng có! Cũng không tính là võ học, đã có chút giống với đạo pháp rồi!"

Môn thần công này đã giúp cho thực lực của hắn tăng vọt lên!

Lâm Bắc Phàm cảm thấy cho dù tông sư có tới hắn cũng có thể đánh một trận!

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến thực lực của ta tăng trưởng nhanh như vậy?"

Lâm Bắc Phàm kéo đế quốc sa bàn ra xem.

Đế quốc sa bàn (cấp trung cấp)

Diện tích lãnh thổ: 64 vạn dặm (có thể canh tác diện tích 48 vạn dặm)

Tài nguyên trong nước: 165 triệu lượng (3 toà Thiết Khoáng sơn, ba toà núi than đá, hai toà đồng thau...)

Dân chúng: 6 triệu 320 ngàn ( 3% người giàu, bình dân 70%, người nghèo 27%.)

Sức mạnh quân sự: 80 vạn (6 vị Tiên Thiên, 320 võ giả)

Tổng hợp quốc lực: 1320 (cấp đại quốc)

Sau khi xem xong, lập tức minh bạch nguyên do.

Hóa ra là thu hoạch xong, lương thực phong phú.