TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Hôn Quân, Bắt Đầu Đưa Tặng Giang Sơn, Thành Thiên Cổ Nhất Đế

Chương 337: Dù ngươi kêu rách cổ họng, cũng không có ai tới cứu đâu (1)

"Chỉ cần học Phật lễ Phật là có thể sớm ngày thoát ly bể khổ, đi tới thế giới tây phương cực lạc! Ở nơi đó, không có đói khát và bệnh tật, không có nghèo khó và rét lạnh! Người người bình đẳng, sinh ra đã tự do!"

Lão hòa thượng mỉm cười.

"Thật không? Chỉ cần học Phật Lễ Phật là sẽ có cơ hội đi tới thế giới Tây Phương Cực Lạc?"

"Ở nơi đó không có đói khát và bệnh tật, không có nghèo khó và rét lạnh, người người bình đẳng mà tự do sao?"

"Lão hòa thượng, chẳng lẽ ngươi đang gạt ta?"

Lão hòa thượng chắp tay trước ngực, pháp tướng trang nghiêm nói: "Người xuất gia không nói dối.”

Dưới sự lừa gạt của lão hòa thượng, mấy nông dân này có nhận thức sâu sắc về Phật pháp. Tỏ rõ sau này có cơ hội, nhất định sẽ thành tâm lễ phật, sớm thoát ly bể khổ.

"Sư phụ đại thiện, A Di Đà Phật!"

Các tiểu hòa thượng bái phục.

Lão hòa thượng đáp lễ, cười nói: "Các đồ nhi, chúng ta tiếp tục lên đường thôi! Thuyết phục Hoàng Đế Đại Hạ, giúp chúng ta phát dương Phật pháp!"

"A di đà phật, thiện tai thiện tai!"

Bọn hắn tiếp tục chạy đi, đi về phía kinh thành.

Lâm Bắc Phàm đang âm thầm quan sát, cười ha ha.

Lão hòa thượng này không chỉ lừa dân chúng của trẫm mà còn muốn lừa trẫm?

Hắn có cảm quan không tốt với Phật Môn.

Bởi vì đám người này am hiểu lừa dối, thường thường lừa người khác đi làm hòa thượng, rất nhiều sức lao động đều hoang phế rồi, bất lợi cho nước cho dân.

Những hòa thượng này chủ yếu dựa vào tín đồ quyên bạc, tiền thuê đất xung quanh chùa chiền mà sống qua ngày, thường thường không cần nộp thuế, điều này cũng khiến cho bọn họ càng ngày càng béo, tiền của quốc gia càng ngày càng ít.

Hơn nữa, Phật môn thường xuyên là nơi che giấu chuyện xấu.

Rất nhiều kẻ giết người bị truy nã sau khi giết người xong xuôi, chạy đến Phật môn cạo tóc, thân phận trực tiếp chuyển biến, căn bản không cách nào bắt được hắn.

Đương nhiên Phật môn cũng có chỗ tốt.

Giáo lí của nó là hướng thiện, có thể khiến người ta vứt bỏ ác theo thiện, tâm thái bình hòa, có lợi cho việc giữ gìn sự ổn định của xã hội.

Vì vậy các triều đình các triều đại, vừa chèn ép Phật môn vừa lôi kéo.

Theo như Lâm Bắc Phàm biết, Phật Môn là một thế lực rất vô dụng ở thế giới này.

Nó do rất nhiều chùa chiền liên hợp tạo thành, không chỉ là một tông giáo, hơn nữa còn là một liên minh giang hồ siêu nhiên, trải rộng khắp thế giới, cao thủ trong môn nhiều như mây, cùng Đạo môn, Ma môn được gọi là tam môn.

Chính vì bọn họ quá siêu nhiên, thế lực quá khổng lồ, có thể ảnh hưởng hưng vong của các quốc gia, cho nên cho dù là Hoàng Đế hoàng triều cũng phải nể mặt bọn họ.

Chẳng qua, Lâm Bắc Phàm lại sẽ không cho bọn họ sắc mặt tốt.

"Muốn tới Đại Hạ truyền giáo, tuyên truyền Phật pháp? Trẫm không cho các ngươi cơ hội này!"

Lâm Bắc Phàm đã lấy ra Bàn Tay Của Thượng Đế.

Đám người lão hòa thượng đang tiếp tục chạy, đột nhiên cảm thấy đất rung núi chuyển.

"Đây là làm sao vậy, đại địa tại sao lại chuyển động?"

"Không phải là Địa Long trở mình đấy chứ?"

"Mọi người đứng vững vàng, không nên chạy loạn!"

Chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang, mặt đất dưới chân bọn họ đột nhiên sụp đổ, xuất hiện một cái hố đen to lớn.

Không kịp đề phòng, tất cả bọn họ đều rơi vào trong hố đen, tiếng kêu thảm thiết truyền ra, sau đó hết thảy quy về yên tĩnh.

Một lát sau, lại có thanh âm truyền ra.

Đó là giọng nói của lão hòa thượng, hắn ta hoảng hốt hỏi: "Các đồ nhi, các ngươi không sao chứ?"

"Sư phó, đệ tử không sao, khục khục!"

"Chỉ là gãy mất một cái răng mà thôi, bị ngã đến mơ mơ màng màng!"

"Y phục bị rách một chút, nhưng ta không sao cả!"

Lão hòa thượng kiểm kê nhân số, phát hiện mọi người đều ở đây.

Chỉ vì ngã vào trong hố, bị thương nhẹ, quần áo cũng trở nên vừa bẩn vừa rách, nhưng người không có việc gì là tốt rồi.

Lão hòa thượng chắp tay trước ngực, tín ngưỡng kiên định nói: "A Di Đà Phật! Mặc dù chúng ta gặp phải một kiếp, thế nhưng Phật Tổ ở trong cõi U minh phù hộ chúng ta, để chúng ta biến nguy thành an! Cảm tạ Phật tổ phù hộ!"

"A di đà phật, cảm tạ Phật tổ phù hộ!"

Mọi người đồng thanh nói.

"Hiện tại, chúng ta đến xem xét cảnh vật chung quanh một chút, xem làm thế nào thoát ly nơi đây!"

"Đúng vậy, sư phó!"

Lúc này, bọn họ ngẩng đầu nhìn lên trên, tất cả đều sợ ngây người.

Bởi vì, bên trên có một cái cửa động nhỏ, ánh mặt trời như ẩn như hiện chiếu vào khiến cho bọn họ có thể miễn cưỡng nhìn thấy vật.

Qua phỏng đoán, bọn họ cách cửa động kia ít nhất phải trăm trượng.

Nói cách khác, bọn họ đã rơi xuống chỗ sâu trăm trượng trong lòng đất.

Có một số hòa thượng luống cuống.

"Sư phụ, bây giờ chúng ta làm gì?"

"Một cái hang sâu thật, chúng ta có thể bò ra được không?"

"Sẽ không chết ở chỗ này chứ?"

Lão hòa thượng là người từng trải, cực kỳ bình tĩnh nói: "Các đồ nhi, không nên kinh hoảng, đây chỉ là một khó khăn nho nhỏ mà thôi! Vi sư tuy thành tâm lễ Phật, nhưng cũng tập được võ công tự vệ, nhảy ra hố còn dư sức!"

Ở thời đại loạn lạc, nếu không có võ công cao cường, làm sao dám ra ngoài truyền giáo?

Võ công của lão hòa thượng không tính là cao, nhưng cũng đạt tới trình độ cao thủ nhất lưu.

So sánh với cao thủ chân chính thì không tính là gì, thế nhưng đủ để đối phó với đạo tặc, đủ để tự bảo vệ bản thân.

Dựa vào thân võ công này, nhảy ra hố sâu không thành vấn đề.

"Các vị đồ nhi kiên nhẫn chờ đợi, đợi sau khi vi sư nhảy ra khỏi hố sâu, rồi sẽ lại tới cứu các ngươi!"

"Đa tạ sư phụ!"

Mọi người đồng thanh nói.