TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Hôn Quân, Bắt Đầu Đưa Tặng Giang Sơn, Thành Thiên Cổ Nhất Đế

Chương 319: Ngươi không giảng vệ sinh, ngươi không giảng võ đức (1)

Hoàng đế Đại Nguyệt giơ hai ngón tay lên: "Lần này lão phu tới đây, chủ yếu có hai mục đích!"

"Mục đích gì?"

Hai vị Hoàng Đế Đại Thạch, Đại Trúc đồng thanh.

"Thứ nhất, chính là hóa giải mâu thuẫn giữa chúng ta!"

Hai vị Hoàng đế trợn tròn hai mắt, hoàn toàn không thể tin vào lỗ tai của mình, vậy mà Đại Nguyệt Hoàng Đế lại nói ra những lời như vậy.

Quốc gia của ngươi, là bị bọn ta diệt mất.

Ngươi biến thành vua mất nước, ăn nhờ ở đậu, cũng chỉ vì hai người bọn họ làm hại.

Mối thù nước mất nhà tan này, không đội trời chung!

Thế nhưng bây giờ ngươi lại nói muốn hóa giải mâu thuẫn giữa hai bên?

Có phải đầu óc bị choáng váng hay không?

Hoàng đế Đại Nguyệt phảng phất nhìn ra tâm tư của bọn họ, giải thích: "Bởi vì có câu, oan gia nên giải không nên kết! Tuy rằng, trước kia chúng ta tranh nhau đến mức ngươi chết ta sống, nhưng bây giờ chúng ta đều mất đi quốc gia, trở thành vua mất nước, cũng coi như là người lưu lạc chân trời! Nếu tiếp tục đấu nữa cũng không có ý nghĩa gì, cho nên mâu thuẫn giữa chúng ta cứ như vậy mà chấm dứt, không so đo nữa!"

Hoàng đế Đại Thạch trừng mắt hỏi: "Ngươi nói thật sao? Ngươi thật sự không so đo mọi chuyện trong quá khứ nữa?"

"Đây chính là quốc cừu gia hận đấy, Nguyệt quốc công!"

Hoàng đế Đại Trúc cũng nói.

Hoàng đế Đại Nguyệt lớn tiếng nói: "Đương nhiên là thật, lão phu nhất ngôn cửu đỉnh! Lão phu tới đây chính là vì mục đích này! Chẳng lẽ, lão phu còn có thể lừa các ngươi sao?"

Hai vị Hoàng đế nhìn nhau, khẽ gật đầu.

Hiện tại bọn họ đều đang làm quốc công ở Đại Hạ, đều ở trong kinh thành, dù gì sẽ luôn gặp nhau, đấu tiếp quả thật không có ý nghĩa gì.

Nếu như có thể có thêm một vị bằng hữu, bớt đi một kẻ địch đương nhiên là vô cùng tốt.

"Được, một lời đã định!"

"Về sau ân oán giữa chúng ta, xóa bỏ!"

"Vậy mới đúng chứ!"

Hoàng đế Đại Nguyệt cười phá lên.

"Vậy mục đích thứ hai ngươi tới tìm chúng ta là gì?"

Hoàng đế Đại Trúc đặt tay lên vai hai vị Hoàng đế Đại Nguyệt, nói: "Mục đích thứ hai, hy vọng ba người chúng ta có thể tạo thành liên minh, đồng khí liên chi, tương trợ lẫn nhau, cùng nhau đối kháng Hoàng Đế các nước nhỏ!"

"Kết thành liên minh? Đối kháng với hoàng đế nước nhỏ?"

"Vì sao vậy?"

Hai vị Hoàng đế vừa tới, đều sững sờ.

"Bởi vì, rồng bơi nước cạn tôm giỡn mặt, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!"

Hoàng đế Đại Nguyệt dùng sức nặn ra một giọt nước mắt, căm giận nói: "Ta trước kia là một hoàng đế của một nước lớn, nhưng hiện tại đã rớt đài, cho nên đám tiểu nhân bọn họ nhìn thấy cơ hội liền nhịn không được giẫm một cước, muốn giẫm lên đầu ta!"

"Nói thế nào thì ta cũng là hoàng đế của một nước lớn, sao lại sợ bọn họ? Vì thế liền tranh đấu với bọn họ!"

"Nhưng mà, đám tiểu quốc hoàng đế đó thật sự không phải là người, bọn họ một mình đấu không lại ta, vì thế liền liên hợp lại! Bọn họ người đông thế mạnh, ta chỉ có một người, làm sao có thể đánh thắng được bọn họ chứ? Mỗi lần thua đều là ta thua, mỗi lần thua đều phải tự bạt tai mình, ta cũng không biết đã bạt tai bao nhiêu lần, mặt đều sưng lên rồi!"

Hoàng đế Đại Nguyệt còn véo thịt của mình, khuôn mặt tràn ngập màu máu, dùng để chứng minh mình nói thật.

Hoàng đế Đại Thạch chất vấn: "Có thật không đấy?"

"Đương nhiên là thật, chuyện này các ngươi đi ra ngoài hỏi thăm thì biết, ta làm sao lừa các ngươi chứ? Các ngươi không đến, thì ta sống sẽ rất thảm, ta không muốn sống nữa..."

Hoàng đế Đại Nguyệt đau lòng khóc lên.

Hai vị Hoàng đế Đại Trúc, Đại Thạch đều nổi giận.

"Hả? Sao lại có việc này?"

"Bọn họ thật quá đáng!"

Nghĩ đến tương lai bọn họ gặp phải tao ngộ giống vậy, liền không nhịn được nữa rồi!

"Bọn họ làm xằng làm bậy như vậy, chẳng lẽ bệ hạ cũng mặc kệ sao?"

Hoàng đế Đại Thạch có chút tức giận nói.

"Bệ hạ đã quản rồi, hắn bắt chúng ta văn đấu!"

Hoàng đế Đại Nguyệt nói.

"Vậy là tốt rồi!"

Hoàng đế Đại Trúc cười.

"Hay cái rắm nha!"

Hoàng đế Đại Nguyệt tức giận nói: "Ngươi biết văn đấu là cái gì không?"

Hai vị Hoàng đế cùng lắc đầu: "Không biết!"

"Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết, văn đấu chính là để ta và bọn họ tâm bình khí hòa ngồi xuống, ta đánh ngươi một quyền, ngươi tát ta một cái, thẳng đến có một người ngã xuống mới thôi "

Hai vị Hoàng đế: "Mẹ kiếp!"

Trong nháy mắt bọn họ đã minh bạch sự ác độc của Văn Đấu, đả thương một ngàn, tự tổn tám trăm!

Hoàng đế nào chịu nổi?

"Chiêu này có phải tuyệt không?"

Hoàng đế Đại Nguyệt hỏi.

Hai vị Hoàng đế giơ ngón tay cái lên: "Tuyệt! Quá tuyệt vời!"

Hoàng đế Đại Nguyệt chậc chậc lắc đầu: "Đúng vậy, quá tuyệt, cũng chỉ có bệ hạ mới có thể nghĩ ra chiêu âm hiểm như vậy!"

Đúng lúc này, một cái bánh bao thịt từ trên trời giáng xuống, đập trúng đầu của Hoàng đế Đại Nguyệt.

Hoàng đế Đại Nguyệt kêu thảm thiết: "Ai đập ta? Ai dùng bánh bao thịt nện ta? Mau cút ra đây cho lão phu! Lão phu đã nhìn thấy ngươi rồi!"

Kết quả quay đầu nhìn chung quanh, nhưng không phát hiện được gì.

Hoàng đế Đại Nguyệt cầm bánh bao, thở phì phò hỏi: "Hai người các ngươi, có thấy ai ra tay không?"

Hai vị Hoàng đế dồn dập lắc đầu: "Không biết, không thấy!"

"Được rồi, trước tiên mặc kệ hắn!"