Vốn là, bọn họ cho rằng mình sắp toi đời rồi!
Thế nhưng, Kiếm Lão của Đại Hạ không ngờ lại chặn ngang, cứu bọn họ từ trong tay của hoàng đế Đại Tuyết.
Không thể không nói, cái khoản tiền này xài đáng giá!
Kiếm Lão đem kiếm đặt trở lại hộp kiếm sau lưng, sau đó quay đầu hỏi hai vị Hoàng Đế: "Hoàng Đế Đại Tuyết đã rời đi, bây giờ các ngươi cùng lão phu về Đại Hạ, hay là mỗi người mỗi ngả, đường ai nấy đi?"
"Hai vị Hoàng Đế hai mặt nhìn nhau, trăm miệng một lời: “Đi Đại Hạ!"
Mặc dù Đại Tuyết Hoàng Đế đã đi rồi, nhưng vẫn có thể giết trở về, lấy đi tính mạng của hai người bọn họ.
Vì vậy, bây giờ bọn họ chỉ có một lựa chọn -- Đại Hạ.
Chỉ có đi đến Đại Hạ, dưới sự bảo hộ của Đại Hạ, bọn họ mới có thể bảo trụ mạng của mình.
"Vậy chúng ta lên đường thôi!"
Hai đội xe ngựa xa hoa một lần nữa xuất phát.
Một bên khác, Hoàng đế Đại Tuyết sắc mặt âm trầm trở lại kinh thành Đại Thạch.
Mọi người vừa nhìn thấy sắc mặt Đại Tuyết Hoàng Đế, đã biết là không thích hợp, cho nên không ai dám nhiều lời, yên lặng làm công việc trên tay.
Thế nhưng, Hoàng đế Đại Tuyết vẫn không buông tha người.
Hắn ngồi trên hoàng tọa của Hoàng Đế Đại Thạch, lớn tiếng nói: "Trước khi trẫm rời kinh thành, lệnh cho ngươi kiểm kê lương thực và tài vật! Hiện tại thu hoạch như thế nào, mau nói cho trẫm nghe!"
Nam Cung tướng quân ráng nhô đầu ra nói: "Khởi bẩm bệ hạ, từ sau khi công chiếm kinh thành Đại Thạch, chúng ta đã phái người vơ vét toàn thành, phát hiện quốc khố đã trống không, phủ nội vụ cũng trống không, gia sản của vương công đại thần cũng trống không, thu hoạch lác đác!"
"Vi thần thăm dò được, trước đó Đại Hạ đã từng phái sứ thần tới thăm Đại THạch, lấy cớ xuất binh để uy hiếp vơ vét tài vật. Hoàng đế Đại Thạch nhận thua, vì gom đủ tài vật mà đem tất cả tài sản đi hết!"
"Chúng ta không có thu hoạch gì, mong bệ hạ thứ tội!"
Hoàng đế Đại Tuyết cũng vừa mới biết việc này, cho nên cũng không trách cứ mọi người.
Nhưng suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy vô cùng uất nghẹn.
Bản thân mình phí nhiều công phu để đánh hạ hai nước, đang lúc thu hoạch lại bị Đại Hạ nhanh chân đến trước.
Cơn uất ức này, ai chịu nổi?
Mặc kệ người khác có chịu nổi hay không, dù sao hắn ta cũng không chịu nổi.
Hoàng đế Đại Tuyết đã thầm hạ quyết tâm, ngày hắn trở thành tông sư nhất định phải giết đến Đại Hạ!
Đồ Thành diệt quốc, giết khắp Đại Hạ từ trên xuống!
Nhất là cẩu hoàng đế kia, còn có kiếm lão, nhất định phải lăng trì xử tử, róc thịt ngàn vạn đao!
"Không vơ vét được tài vật thì thôi đi, vậy lương thực thì sao?"
Hoàng đế Đại Tuyết lớn tiếng nói: "Bọn họ có thể mang châu báu vàng bạc đi, thế nhưng lương thực nhiều như vậy, chất chồng như núi, cũng không mang đi được chứ?"
"Khởi bẩm bệ hạ, lương thực vẫn còn! Nhưng so với những năm qua, lương thực Đại Thạch cũng giảm rồi!"
"Lương thực còn là tốt rồi!"
Cuối cùng trong lòng Hoàng đế Đại Tuyết cũng có thêm một tia an ủi.
Mục đích lớn nhất của trận chiến này chính là lương thực.
Nếu như ngay cả lương thực đều không có, vậy hắn thật sự phải phát điên rồi.
"Bây giờ lập tức triệu tập binh mã đem lương thực nơi này chở về Đại Tuyết! Về phần tính sổ với Đại Hạ, chúng ta ngày sau sẽ tính!"
"Vâng, bệ hạ!"
Mọi người tiếp chỉ.
Sau đó, binh mã Đại Tuyết cuồn cuộn vận chuyển lương thực về nước.
Một bên khác.
Hoàng đế Đại Thạch và Hoàng đế Đại Trúc đi theo kiếm lão đến kinh thành Đại Hạ, nhìn thấy Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Phi thường hoan nghênh hai vị bệ hạ tới Đại Hạ làm khách! Tuy rằng, chúng ta đánh mấy trận, còn phải đánh tới mức ngươi chết ta sống, nhưng hôm nay mới là lần thứ nhất chúng ta gặp mặt nha!"
Hai vị Hoàng đế nghe vậy có chút kinh hãi, sợ Lâm Bắc Phàm tính sổ, vội vàng giải thích.
"Bệ hạ, chúng ta lúc đó ngây thơ vô tri, bị lợi ích che mắt, cho nên mới làm ra chuyện như vậy! Hiện tại nghĩ lại, phi thường hối hận, cảm giác mình thật chẳng ra gì!"
"Bệ hạ, chúng ta đã biết sâu sắc sai lầm của mình, chúng ta biết sai rồi, kính xin người đại nhân đại lượng tha cho chúng ta một con đường sống!"
Lâm Bắc Phàm vung tay lên: "Yên tâm, trẫm không phải người hẹp hòi! Những chuyện đó đều là quá khứ, cứ để nó qua đi, xóa bỏ tất cả ân oán!!"
Hai vị Hoàng đế vui mừng: "Đa tạ bệ hạ!"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Hiện tại coi như các ngươi đã an toàn, trẫm cũng đã hoàn thành lời hứa của mình! Các ngươi bây giờ là ở lại Đại Hạ, hay là đi những nơi khác cũng được! Ở lại Đại Hạ trẫm hoan nghênh, rời khỏi Đại Hạ thì vui vẻ tiễn biệt!"
"Bệ hạ, ta lựa chọn ở lại Đại Hạ!"
Hoàng đế Đại Thạch không chút do dự nói.
"Ta cũng thế!"
Hoàng đế Đại Trúc cũng nói theo.
Cao thủ Tiên Thiên và những thị vệ khác của bọn họ đã bị Hoàng đế Đại Tuyết giết chết, không có sức mạnh bảo vệ, rời khỏi Đại Hạ chính là chết.
Vì lẽ đó, còn không bằng ở lại đây, ít nhất ở đây thì hoàng đế Đại Tuyết kia không dám giết tới.
Hoàng đế Đại Hạ niệm tình ngàn vạn lượng kia, cũng sẽ chiếu cố bọn họ nhiều hơn.
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Ở lại Đại Hạ cũng không tệ, Đại Hạ chúng ta đã xưa đâu bằng nay! Các ngươi có thể ở chỗ này làm phú ông, chỉ cần không làm chuyện phạm pháp kỷ luật, tuyệt đối có thể sống rất thoải mái!"
"Như vậy làm sao đủ chứ!"
Hoàng đế Đại Thạch vội la lên: "Bệ hạ, ngài có thể phong chức quan cho ta, hoặc là phong tước không?"