TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Hôn Quân, Bắt Đầu Đưa Tặng Giang Sơn, Thành Thiên Cổ Nhất Đế

Chương 314: Uy hiếp! Một lần nữa hắn bị Đại Hạ uy hiếp! (2)

"Báo! Cấp báo!"

Hoàng đế Đại Thạch bực mình kéo rèm xe ngựa ra, nói: "Chuyện gì?"

"Khởi bẩm bệ hạ, Bích Lạc thành, Thiên Hoa thành đã lần lượt thất thủ, đại quân Đại Tuyết đã đột phá phòng tuyến, một đường hành quân, không đến ba ngày sẽ binh tới dưới chân kinh thành.”

Đại Thạch hoàng đế kinh "Không phải là bảo Hoàng tướng quân dốc hết toàn lực, bất kể mọi giá đều phải bảo vệ Bích Lạc và Thiên Hoa sao, sao lại không giữ vững được nhanh như vậy? Bọn họ làm ăn kiểu gì thế?"

Bích Lạc thành và Thiên Hoa thành là phòng tuyến cuối cùng để đi tới kinh thành.

Vì ngăn cản binh mã Đại Tuyết, lão đã phái ra ba mươi vạn binh mã còn sót lại, còn có năm vị cường giả Tiên Thiên.

Kể từ đó, cho dù đánh không thắng cũng có thể kéo dài cho hắn mười ngày nửa tháng, để hắn có thời gian chạy trốn.

Thế nhưng ai mà biết, hai ngày đều không giữ được!

"Khởi bẩm bệ hạ, bởi vì hoàng đế Đại Tuyết ra tay! Vậy quá mức cường đại, một người liền chém giết đám người Hoàng tướng quân! Mất đi chủ tướng, cho nên binh mã của chúng ta không thủ được nữa rồi!"

"Cái gì? Đại Tuyết Hoàng Đế kia tới?"

Sắc mặt của Hoàng đế Đại Thạch trở nên hết sức khó coi.

Cả thế gian đều biết thực lực của Hoàng đế Đại Tuyết kia, ngoại trừ tông sư, không ai có thể ngăn cản.

Hắn theo quân đội mà đến, phòng tuyến thủ không được là chuyện rất bình thường.

Người khác có chết hay không hắn cũng mặc kệ, hắn chỉ quan tâm đến sinh mệnh của mình.

Hoàng đế Đại Tuyết đánh tới rồi, hắn còn có cơ hội sống sót không?

Trong lòng Đại Thạch Hoàng Đế dâng lên một cảm giác nguy cơ mãnh liệt, lo lắng hô: "Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta lập tức xuất phát, rời đi nơi này! Tốc độ nhanh lên!"

"Bệ hạ, cửa thành đã mở, chúng ta có thể rời đi bất cứ lúc nào!"

Có người trả lời.

"Vậy lập tức xuất phát!"

Hoàng đế Đại Thạch hô to, suy nghĩ một chút, lại nói: "Chúng ta đi Đại Hạ!"

"Vâng, bệ hạ!"

Một bên khác, sau khi Hoàng đế Đại Trúc biết Đại Tuyết Hoàng Đế đánh tới cũng hoảng sợ biến thành chó.

Đây chính là một vị Hoàng Đế máu lạnh giết người không chớp mắt đấy, hết lần này tới lần khác thực lực lại cường đại, thủ đoạn lại ngoan độc, người chết trên tay hắn như cá diếc sang sông, đếm không xuể!

Đối phương mang binh đánh tới, Đại Trúc quốc khẳng định thủ không được nữa rồi!

Làm Hoàng đế đương triều, có khả năng hắn ta sẽ xong đời!

Hoàng đế Đại Trúc bối rối nói: "Ma đầu kia giết tới rồi, mọi người đừng lề mề nữa, lập tức đi thôi!"

Lúc này, hắn cũng ngồi trên xe ngựa chứa đầy vàng bạc châu báu, chuẩn bị chạy trốn.

"Bệ hạ, chúng ta đi đâu đây?"

Sắc mặt Hoàng Đế Đại Trúc âm trầm bất định.

Lúc trước, hắn thiết kế rất nhiều phương án chạy trốn, nhưng hiện tại toàn bộ đều không dùng được.

Bởi vì Hoàng đế Đại Tuyết đánh tới, đối phương mạnh mẽ lại hung tàn, không người nào có thể địch lại.

Nếu chỉ một lòng muốn giết hắn, hắn rất khó có thể chạy thoát.

Trong vòng ngàn dặm này, có thể ngăn cản được Đại Tuyết Hoàng Đế, dường như cũng chỉ có Kiếm Lão của Đại Hạ.

"Đại Hạ thu tiền của chúng ta rồi, chúng ta đi Đại Hạ!"

"Vâng, bệ hạ!"

Vì mạng sống, Hoàng đế hai nước không hẹn mà cùng lựa chọn Đại Hạ.

Cứ như vậy qua ba ngày, binh mã Đại Tuyết rốt cuộc đã đánh tới kinh thành Đại Thạch, lại phát hiện cửa thành kinh thành mở rộng.

Trải qua một phen tìm kiếm, có người báo lại.

"Khởi bẩm bệ hạ, vị Hoàng đế Đại Thạch kia đã mang theo thành viên hoàng thất chạy mất rồi!"

Nét mặt hoàng đế Đại Tuyết bình tĩnh: “Cái kẻ tham sống sợ chết kia, chạy trốn cũng rất bình thường!"

"Các ngươi có biết, cẩu hoàng đế ham sống sợ chết kia chạy đi đâu không?"

"Khởi bẩm bệ hạ, bọn họ chạy về hướng Đại Hạ!"

"Được, các ngươi giữ vững kinh thành, kiểm kê lương thực và tài vật, trẫm sẽ mang đầu chó của hắn về!"

Sau khi nói xong, vèo một tiếng, từ trên trời bay lên, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Giờ phút này, Hoàng đế Đại Thạch đang chạy trốn một đường thúc giục đoàn người.

"Các ngươi nhanh hơn một chút, binh mã của Đại Tuyết sắp đuổi tới nơi rồi!"

"Đại Tuyết Hoàng Đế kia giết người như ngóe, nếu như bị hắn đuổi kịp, không chỉ không có mạng của trẫm, mà các ngươi cũng toi đời theo!"

"Sớm chạy đến Đại Hạ, chúng ta liền sớm nhẹ nhõm một chút!"

Mã phu vừa vung roi, vừa cười khổ: "Bệ hạ, đây đã là tốc độ nhanh nhất rồi! Nếu tốc độ có nhanh hơn nữa, cho dù ngươi có chịu nổi, ngựa của chúng ta cũng ăn không tiêu!"

"Trẫm mặc kệ, ngươi nhanh hơn chút nữa cho ta!"

Hoàng đế Đại Thạch thúc giục.

Lúc này, thống lĩnh đại nội thị vệ của hắn kêu lên: "Bệ hạ, có một đoàn xe quy mô khổng lồ đang nhanh chóng tiếp cận!"

Hoàng đế Đại Thạch sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: "Đại Tuyết binh mã đến rồi sao?"

"Bệ hạ, xem bề ngoài không giống như quân đội!"

Hoàng đế Đại Thạch vén rèm che, phát hiện quả thật có một đoàn xe quy mô khổng lồ đang tới gần.

Thoạt nhìn đội xe ngựa này không có binh mã gì, nhưng xe ngựa thoạt nhìn đặc biệt xa hoa, phía trên có rất nhiều vật trang trí phức tạp.

Hắn nhận ra những trang trí này, là thuộc về hoàng thất Đại Trúc, chỉ có hoàng thất Đại Trúc mới có thể sử dụng.

Nếu người khác dùng, đó chính là đi quá giới hạn, phải bị chém đầu.

Ở giữa đoàn xe ngựa xa hoa này có một chiếc càng thêm xa hoa, càng thêm được chú trọng. Hoàng đế Đại Thạch liếc mắt một cái là nhận ra, đó là một chiếc xe của Hoàng đế Đại Trúc, tên là Cửu Long Tường Vân Xa, chỉ có Hoàng đế Đại Trúc mới có thể ngồi.

Hoàng đế Đại Thạch đăm chiêu: "Cho nên, đây là đoàn xe của hoàng thất Đại Trúc, bọn họ cũng chạy trốn rồi?"