Ba vị tướng quân vui mừng: "Tạ bệ hạ long ân! Chúng ta cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!"
Tiếp theo, Lâm Bắc Phàm tiếp tục luận công ban thưởng, mỗi một người biểu hiện xuất sắc trong trận chiến này đều được hắn trọng thưởng.
Ngay cả Ngô Tam Quế, cũng phong một chức tứ phẩm tướng quân, trên tay có ba vạn binh mã, như vậy, mọi người tự nhiên đều vui mừng.
Một bên khác, cao thủ Đại Viêm còn sót lại chật vật chạy về kinh thành Đại Viêm, báo cáo việc này cho bệ hạ.
Sau khi Đại Viêm Hoàng Đế nghe xong, khiếp sợ tới mức lung lay như sắp đổ: "Ba vị Tiên Thiên của Đại Viêm ta chết rồi sao? Bị Đại Hạ hại chết sao?"
Vẻ mặt Triệu lão tràn đầy hổ thẹn: "Đúng vậy, bệ hạ, chúng ta có ba vị đồng liêu bị cao thủ Đại Hạ giết chết! Khi chúng ta vừa vượt qua Hoành Đoạn sơn mạch, đã bị bọn họ phát hiện, đồng thời phái cao thủ ngăn chặn! Có ba vị đồng liêu nhất thời sơ sẩy, thua trong tay đối phương! Lão phu đã phụ Thánh ân, xin bệ hạ trách phạt!"
"Chúng ta phụ thánh ân, mong bệ hạ trừng phạt!"
Những cao thủ Tiên Thiên khác trăm miệng một lời.
Hoàng đế Đại Viêm nhìn đám Tiên Thiên trước mắt, thở dài một hơi thật sâu.
Những người này đều là trụ cột của Đại Viêm bọn hắn, hắn sao có thể nhẫn tâm trách phạt chứ?
Hơn nữa cũng không dễ phạt, bởi vì bọn họ đều là Tiên Thiên cường giả, kiêu căng khó thuần, cao ngạo vô cùng, làm sao cam tâm chịu phạt đây?
Nếu thật sự phạt, nhân tâm sẽ tan biến!
Lòng người tan rã, đội ngũ cũng không dễ mang theo nữa!
Hắn không trách những người này, mà là trách Đại Hạ!
Nếu như không phải là vì Đại Hạ thì hắn đã không tổn thất nhiều binh mã như vậy, còn có ba vị Tiên Thiên!
"Các ngươi không có sai, tại sao trẫm lại phạt các ngươi? Tất cả đều vì Đại Hạ, nếu như không
Hoàng đế Đại Viêm giậm chân, hối hận không thôi: "Sớm biết như vậy, trẫm sẽ không phái các ngươi đi! Cho nên trẫm cũng có lỗi, muốn phạt thì phải phạt trẫm, trẫm xin lỗi các ngươi!"
"Bệ hạ!"
Mọi người không nhịn được mà gọi một tiếng...
Nhìn thấy Hoàng đế đau lòng khổ như vậy, trong lòng cũng thừa nhận hắn nhiều hơn một phần.
Đây mới là Minh Chủ bọn họ nên đi theo!
Hoàng đế Đại Viêm vô lực phất phất tay, cười khổ nói: "Được rồi, các vị đều vất vả rồi, về nghỉ ngơi trước đi! Trẫm hiện đang rất khổ sở, muốn yên tĩnh một mình!"
"Vâng, bệ hạ!"
Sắc mặt mọi người nặng nề rời đi.
Sau khi mọi người rời đi, sắc mặt Đại Viêm Hoàng Đế bình ổn lại, nhìn không còn buồn khổ như trước, nhưng vẫn phẫn nộ như trước.
"Đại Hạ! Đại Hạ chết tiệt! Không báo thù này, thề không làm Hoàng!"
Lúc này, đám học sinh của học viện quân sự Đại Hạ đã tốt nghiệp toàn bộ, bởi vì lần hành động này biểu hiện xuất sắc, cho nên bị Lâm Bắc Phàm thăng quan tiến chức, sau đó phân đến các đại quân.
Ba vị tướng quân Thiên Công, Địa công, Nhân công tướng quân cũng lập tức nhậm chức.
Ba người bọn họ lĩnh binh bốn mươi vạn, hiện tại đang dẫn theo một đám tân binh thao luyện, xem ra đấu chí dâng cao.
Ngay lúc này, Lâm Bắc Phàm đã tới.
Ba vị tướng quân kinh hãi, lập tức rời khỏi quân doanh nghênh đón.
"Bái kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Lâm Bắc Phàm ôn hòa nói: "Ba vị tướng quân, hiện tại các ngươi cũng đã nhậm chức rồi, đã quen chưa?"
"Khởi bẩm bệ hạ, đương nhiên là thích ứng vô cùng!"
Nhân công tướng quân mặt mày hớn hở nói: "Nhìn binh lính dưới trướng chúng ta huấn luyện dần dần trở nên mạnh mẽ, cảm giác thỏa mãn tự nhiên sinh ra! Những binh lính này so với người lúc trước chúng ta mang theo tốt hơn nhiều!"
"Đúng vậy thưa bệ hạ, lão phu đã tìm được cảm giác trung thành!"
Địa Công tướng quân cười nói.
"Tất cả những thứ này đều là bệ hạ ban tặng, tạ chủ long ân!"
Thiên Công tướng quân khá biết luồn lách, nịnh nọt một cái.
"Thích ứng là tốt rồi! Lần này trẫm đến đây, là có một chuyện trọng yếu giao cho các ngươi!"
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm nghiêm túc hẳn lên.
Ba vị tướng quân nhìn nhau một cái, sau đó chắp tay đồng thanh: "Mời Bệ hạ phân phó."
Lâm Bắc Phàm nói: "Ba người các ngươi đều am hiểu thuật mê hoặc, đây là ưu thế của các ngươi! Trẫm hỏi các ngươi, trên chiến trường làm sao sử dụng thuật mê hoặc mới có thể phát huy được tác dụng lớn nhất?"
Nhân công tướng quân mở trừng hai mắt, có chút mê mang: "Chẳng lẽ không phải đầu độc đại quân đối phương, để bọn họ làm phản sao?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Đương nhiên không phải! Chung quy lại phương pháp này có chỗ thiếu hụt, bởi vì phương pháp này có thể đầu độc đại quân, nhưng tuyệt đối không mê hoặc được cường giả của đối phương!"
"Có đôi khi, một cường giả có thể địch thiên quân vạn mã! Các ngươi không giải quyết hắn thì coi như là làm tất cả binh lính dưới trướng hắn phản bội, vẫn vô dụng như trước!"
Ba vị tướng quân trầm mặc xuống, đây đúng là một vấn đề, một vấn đề không thể tránh né.
Thuật mê hoặc của bọn họ đối với người bình thường rất hữu dụng.
Nhưng đối với cường giả mà nói, thực lực của đối phương càng mạnh thì càng vô dụng.
Chuyện này khiến thuật mê hoặc của bọn họ như bị mắc kẹt, có chút lúng túng.
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: "Các ngươi có muốn bồi dưỡng ra một đội quân biết chiến trận không?"
"Muốn! Nằm mơ cũng muốn!"
Địa công tướng quân không chút do dự nói: "Quân đội số lượng tương tự, một quân đội biết chiến trận, một quân đội khác không biết chiến trận, thực lực cách nhau mấy lần! Nhưng mà muốn bồi dưỡng quân đội như vậy vô cùng khó khăn, không phải cứ cố gắng là có thể làm được!"
"Đúng vậy, quân đội biết chiến trận quá khó bồi dưỡng!"
Thiên Công tướng quân thổn thức nói: "Coi như là những hoàng triều thực lực hùng hậu kia, cũng bồi dưỡng không nổi mấy quân đội như vậy! Hao phí công sức, không bằng kiếm thêm mấy cao thủ!"
"Không dối gạt bệ hạ, Phượng Hoàng nữ quân do Sài tướng quân bồi dưỡng ra, vẫn là quân đội biết chiến trận thứ nhất mà chúng ta từng gặp đấy!"
Nhân Công tướng quân cười khổ: "Chúng ta chính là muốn bồi dưỡng, cũng không có năng lực và cơ hội này!"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu cười: "Không! Người khác không có cơ hội nhưng ba người các ngươi có cơ hội rất lớn!"
"Bệ hạ, sao lại nói vậy?"
Thiên Công tướng quân chắp tay hỏi.
"Các ngươi ngẫm lại đi, các ngươi biết thuật mê hoặc đấy, nếu như đầu độc toàn quân, toàn quân một lòng một dạ, tâm ý tương thông vậy chẳng phải sẽ có cơ hội thi triển ra chiến trận sao?"
Ba vị tướng quân, mắt sáng lên: "Đúng vậy, sao ta không nghĩ tới nhỉ?"
Muốn bồi dưỡng ra quân đội chiến trận thì cần phải thỏa mãn hai điều kiện.
Một cái là có trận đồ, một cái là cần toàn quân phối hợp ăn ý, toàn quân một lòng.
Trận đồ bọn họ có rồi, như vậy chỉ còn lại có nuôi dưỡng tình cảm một lòng, sự ăn ý của quân đội.
Năng lực của bọn họ, hoàn toàn có cơ hội làm được điều này!
"Cho nên trẫm đặc biệt tới nhắc nhở các ngươi, hy vọng các ngươi vận dụng năng lực của chính mình, cố gắng nỗ lực trên phương diện này! Nếu như sự tình thành công, các ngươi sẽ có cơ hội bồi dưỡng ra một đại quân đánh đâu thắng đó, không gì khắc chế được!"