"Vì phòng ngừa đêm dài lắm mộng, chúng ta phái ra cao thủ, tiến hành hành hành động chém đầu!"
"Đại Tuyết Hoàng Đế lại nói."
"Bệ hạ thánh minh!"
Bách quan trăm miệng một lời.
Kế tiếp, Hoàng đế Đại Tuyết rút đi tám vị cao thủ Tiên Thiên trong nước, tạo thành tiểu đội chém đầu, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai xâm nhập Hoàng cung Đông Nam Ngũ quốc, tiến hành hành hành động chém đầu.
Những quốc gia này đều là tiểu quốc, quốc lực vô cùng nhỏ yếu, mỗi một quốc gia cũng chỉ có một hai vị Tiên Thiên cao thủ, làm sao chống lại được một tiểu đội do tám vị Tiên Thiên tạo thành?
Không đến hai ngày, thành viên Hoàng thất cùng với cao thủ Tiên Thiên của năm quốc gia này đều bị tàn sát không còn gì.
Sau đó, Đại Tuyết quốc ra tám mươi vạn đại quân xâm nhập vào tranh cướp lương thực của năm nước.
Năm nước nhỏ này, các cao thủ Tiên Thiên đều bị giết, quốc nội hỗn loạn, làm sao chống lại được tám mươi vạn đại quân của Tuyết quốc?
Vì vậy, Đại Tuyết quân một đường công thành đoạt đất, hết sức thuận lợi.
Cảnh tượng này khiến cả thiên hạ khiếp sợ.
"Hoàng thất của năm nước đều bị giết sạch?"
"Thật sự quá độc ác!"
"Đây luôn luôn là tác phong của Đại Tuyết quốc đấy, không kêu thì thôi, một khi rú lên liền kinh người!"
"Đại Tuyết quốc chính là một quốc gia có thực lực vương triều đấy, mấy nước nhỏ bé này, làm sao có thể là đối thủ của nó chứ?"
"Đại Tuyết quốc lại muốn mở mang bờ cõi rồi!"
Tất cả mọi người chú ý đến việc này, Đại Thạch quốc, Đại Trúc quốc bên cạnh đều căng thẳng lên, Đại Hạ tuyển binh quy mô lớn đã làm cho bọn họ run sợ.
Bây giờ lại có thêm Đại Tuyết, vừa ra tay đã lấy khí thế lôi đình vạn quân, chém giết hoàng đế của năm nước nhỏ kia, càng thêm khủng bố!
Mặc dù đều là đại quốc, nhưng quốc lực của bọn họ kém xa Đại Hạ và Đại Tuyết!
Thế nhưng, bọn họ lại đang ở giữa hai nước...
Trước có sói, sau có hổ, thật sự là quá khó khăn mà!
Nghe nói buổi tối hai Hoàng Đế Đại Quốc đều ngủ không yên giấc, sợ Đại Tuyết quốc cũng lên kế hoạch hành động chém đầu bọn hắn, cho nên buổi tối đều an bài hơn ba vị Tiên Thiên thủ hộ.
Còn có một ít quý tộc và quan viên năm nước chạy đến Đại Hạ xin giúp đỡ, Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
"Đại Tuyết quốc cường binh tráng, Đại Hạ của trẫm đâu phải là đối thủ, cho nên các ngươi mời về đi! Đương nhiên nếu như các ngươi nguyện ý đến Đại Hạ định cư, trẫm ngược lại vô cùng hoan nghênh."
Những người này thất vọng rời đi.
Cũng có người suy xét lời của Lâm Bắc Phàm, tới Đại Hạ định cư.
Còn có sứ thần của hai nước Đại Thạch và Đại Trúc, hy vọng ba nước bọn họ âm thầm tạo thành liên minh, giúp đỡ lẫn nhau, cùng đối kháng với Đại Tuyết.
Đối với việc này, Lâm Bắc Phàm vẫn cự tuyệt.
Bạch Trúc khó hiểu hỏi: "Bệ hạ, Đại Tuyết quốc lòng lang dạ thú, người mặc kệ sao?"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Đúng là Đại Tuyết dã tâm bừng bừng, nhưng Đại Thạch và Đại Trúc cũng không phải loại chim tốt gì, đều là kẻ địch của Đại Hạ chúng ta! Cho nên, tại sao trẫm phải giúp bọn họ?"
"Nhưng mà, chúng ta đắc tội quá sâu với Đại Tuyết, không sợ bọn họ đánh tới sao?"
Lâm Bắc Phàm khẽ lắc đầu: "Nghe nói lần này Đại Tuyết xuất binh là vì lương thực! Nhưng lương thực năm nước Đông Bắc kia không đủ, ngươi nói bọn họ tìm không thấy lương thực, sẽ ra tay với ai?"
Bạch Trúc suy nghĩ một chút, kinh hãi nói: "Đại Thạch cùng Đại Trúc!"
"Không sai, chính là bọn chúng!"
Lâm Bắc Phàm cười ha hả: "Một khi không tìm được lương thực, bọn họ nhất định sẽ nghĩ đến việc xuất binh nước khác! Trong các nước xung quanh, cũng chỉ có ba nước Đại Trúc, Đại Thạch và Đại Hạ chúng ta! Đương nhiên phải chọn quả hồng mềm, cho nên mục tiêu kế tiếp của Đại Tuyết chính là bọn họ! Khi bọn họ đánh nhau, mới là có lợi cho chúng ta!"
"Nhưng bệ hạ..."
Bạch Trúc nghiêng đầu: "Có khả năng nào hay không, ba nước bọn họ liên hợp lại đối phó với chúng ta?"
"Đến càng tốt!"
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Ngươi quên ba vị tướng quân của Hoàng Thiên giáo rồi à? Bọn họ hiện tại là nhân vật cấp Ma Vương có thể xúi giục cả đại quân đầu hàng! Mặc kệ đối phương có bao nhiêu người tới, cuối cùng cũng sẽ biến thành người của chúng ta! Liên quân ba nước, hoàn toàn không đáng sợ, ha ha!"
"Bệ hạ anh minh!"
Bạch Trúc vô cùng bội phục Lâm Bắc Phàm.
Cẩn thận nhớ lại, từ khi Hoàng Thiên giáo xuất hiện, hình như bệ hạ đã bắt đầu chuẩn bị.
Phái binh cướp bóc năm nước Đông Bắc, cướp sạch lương thực và tài phú của bọn họ, đồng thời cũng đưa Hoàng Thiên giáo chạy tới ba đại quốc khác.
Sau đó đưa trống nhỏ ra, để bọn họ đi gây họa cho Đại Tuyết quốc mạnh nhất.
Khi Hoàng Thiên giáo binh bại như núi lở, bị truy nã thì lại liều lĩnh thu phục bọn họ, tạo thành lực chấn nhiếp mạnh mẽ cho các quốc gia xung quanh, khiến bọn họ không dám tới xâm phạm.
Cuối cùng, Đông Bắc năm nước bị diệt, Đại Tuyết Đại Thạch và Đại Trúc ba nước náo loạn.
Chỉ có Đại Hạ bình yên vô sự, quốc lực càng ngày càng cường thịnh.
Quả thực từng bước đều có tính toán, không sai bước nào, phảng phất ngay từ đầu đã tính toán chơi chết bọn họ!
Có bệ hạ anh minh thần võ như vậy, chắc Đại Hạ mới phát triển nhanh như vậy?
Bạch Trúc càng ngày càng tự tin vào việc bản thân mình có thể báo thù!
Sứ thần hai nước Đại Thạch và Đại Trúc đã thất vọng trở về.
Không có Đại Hạ tương trợ, bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình, trọng binh trấn thủ biên quan, cảnh giác binh mã Đại Tuyết quốc.
Mà lúc này, Đại Tuyết Quân một đường công thành đoạt đất, đánh hạ ngũ quốc.
Nhưng mà, khi bọn họ muốn thu hoạch lương thực thì lại thất vọng rồi.
Bởi vì, trong năm quốc gia này, vậy mà không tìm ra được bao nhiêu lương thực.
Nếu như nói, Đại Tuyết quốc chỉ còn lại bảy phần lương thực, như vậy năm quốc gia này cộng lại còn không đến hai phần.
Nếu như không phải vừa đến vụ mùa thu hoạch, thì có thể ngay cả hai phần lương thực cũng không có.