TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Hôn Quân, Bắt Đầu Đưa Tặng Giang Sơn, Thành Thiên Cổ Nhất Đế

Chương 263: Say rượu phun chân ngôn, làm cảm động Triệu Thiên Kim (2)

Lúc này, "Hàn Sở Sở " đã không thể chờ đợi được nữa: "Tiểu thư, hỏi xong chưa, chúng ta hãy ra tay ngay bây giờ!"

"Ra tay?"

Thị nữ thiếp thân bừng tỉnh, cúi đầu nhìn Lâm Bắc Phàm đang ngủ như trẻ con, chỉ cảm thấy đối phương thật đáng yêu, đột nhiên không đành lòng nói: "Hay là... bỏ đi?"

"Bỏ đi? Vì sao?"

"Hàn Sở Sở " kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

Trong ánh mắt hoài nghi của đối phương, thị nữ thiếp thân ho khan một tiếng, có chút mất tự nhiên nói: "Kỳ thật suy nghĩ một chút, kỳ thật ta cũng không có bị thương tổn gì! Ngược lại, mấy ngày nay, không ngừng gây thêm phiền toái cho hắn, cho nên thôi bỏ đi!"

"Hàn Sở Sở" sốt ruột: "Nhưng tiểu thư, hắn chiếm tiện nghi lớn như vậy, cứ như vậy mà quên sao?"

"Hình như quả thật không thể bỏ qua như vậy!"

Thị nữ thiếp thân cúi đầu, vươn hai bàn tay nhỏ bé ra, nghịch ngợm véo mũi Lâm Bắc Phàm, kéo lỗ tai của hắn, sau đó hai tay chà xát mặt của hắn, nhào thành đủ loại hình dạng.

"Ha ha! Chơi thật vui!"

Chơi một hồi, cuối cùng vẫn lưu luyến buông tay ra.

"Được rồi, trừng phạt kết thúc!"

"Hàn Sở Sở " hai mắt mở to: "Tiểu thư, như vậy là kết thúc rồi?"

"Ừm!"

Thị nữ thiếp thân uy nghiêm nhẹ gật đầu, thúc giục: "Nhanh gọi Lưu công công vào đi, dìu hắn về nghỉ ngơi! Bằng không chờ lâu, sẽ tỉnh rượu đấy!"

Không lâu sau, Lưu công công đi vào, nhìn Lâm Bắc Phàm say khướt, có chút nghi hoặc.

Tửu lượng của bệ hạ rất tốt, ngàn chén không say, sao lúc này lại uống say?

Thôi, đây không phải chuyện ta nên quản, dìu Lâm Bắc Phàm trở về nghỉ ngơi.

Kể từ đó, tiệc rượu cứ như vậy kết thúc.

Thị nữ thiếp thân cũng nghỉ ngơi, ngủ một giấc rất ngon, nhưng đêm nay lại ngủ không yên, trong đầu thỉnh thoảng thoáng hiện ra thân ảnh Lâm Bắc Phàm.

Nhất là một tiếng cười của đối phương, cảm giác như đang ôm ý đồ xấu gì đó, làm cho cả người nàng đều phấn chấn tinh thần.

"Tên bại hoại này, đêm hôm khuya khoắt còn quấy nhiễu giấc mộng của người ta! Không nghĩ nhiều như vậy nữa!” Rồi đổi hướng ngủ, ôm lấy gối ôm ngủ ngon.

Ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao, mới là mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

"Tiểu thư, tối qua người ngủ được ngon thật, mặt trời đã treo giữa trời còn chưa dậy!"

"Hàn Sở Sở " nói.

Thị nữ thiếp thân ngáp một cái: "Chắc là tối hôm qua uống quá nhiều rượu rồi, cho nên ngủ lâu một chút!"

"Vậy cũng đúng! Tiểu thư, sớm chuẩn bị xong rồi, chúng ta cùng ăn đi."

"Được, chờ ta rửa mặt xong sẽ ăn!"

Sau một lát, hai nàng bắt đầu ăn sáng.

Lúc này, "Hàn Sở Sở" hỏi: "Đúng rồi tiểu thư, chúng ta bây giờ còn đi sao."

Thị nữ thiếp thân vừa ăn bánh bao vừa lắc đầu nói: "Không vội, chẳng phải Cửu hoàng tử còn ở đây sao, chúng ta tìm cơ hội đánh hắn thêm mấy bữa! Cách ngay liền đánh một lần, đánh tới khi hắn từ hôn mới thôi!"

"Hàn Sơ Sở" trong lòng không đành lòng: "Nhưng mà, hắn cũng đã nằm trên giường rồi!"

"Không được, phải đánh!"

Thị nữ thiếp thân nghiến răng nghiến lợi nói: "Không ép buộc hắn từ hôn, đại sự hôn nhân của ta phải làm sao bây giờ? Thiên Kim, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn ta gả cho một người không yêu, trải qua cuộc sống không bằng chết sao?"

"Hàn Sở Sở " gật gật đầu: "Tiểu thư yên tâm, vì hạnh phúc của người, ta nhất định sẽ không lưu tình!"

"Tốt! Chuyện này giao cho ngươi, ta đi tìm bằng hữu chơi!"

"Tiểu thư, đi tìm ai?"

"Đi tìm tiểu hôn quân, ha ha!"

Thị nữ thiếp thân cầm lên mấy cái bánh bao và một bát sữa đậu nành bỏ vào trong hộp cơm, hưng phấn chạy vào trong hoàng cung, ở trong Ngự Thư Phòng thấy Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm cực kỳ vui vẻ: "Thiên Kim, ngươi đến rồi!"

"Bệ hạ, tối qua người uống say cho nên dân nữ mới cố ý mang theo một ít bánh bao, còn có sữa đậu đây, cho người rửa dạ dày!"

Thị nữ thiếp thân cười nói thản nhiên đi tới.

"Thiên Kim, ngươi có lòng rồi!"

Lâm Bắc Phàm mở hộp bánh ra, bắt đầu ăn.

Thị nữ bên cạnh hỏi: "Mùi thế nào?"

"Mùi vị rất ngon! Thiên Kim, đây là ngươi làm sao?"

Lâm Bắc Phàm vừa ăn vừa hỏi.

Thị nữ thiếp thân có chút chột dạ: "Đúng... Là ta làm!"

"Tay nghề rất có tiến bộ, trẫm vô cùng thích!"

Lâm Bắc Phàm cười nói.

"Nếu đã thích, vậy thì ăn nhiều một chút!"

Thị nữ thiếp thân vui vẻ hẳn lên.

Một cánh tay khoác lên bàn, gối đầu nhỏ lên cánh tay, cứ như vậy nghiêng đầu nhìn Lâm Bắc Phàm ăn bữa sáng nàng mang tới. Một loại hạnh phúc nho nhỏ khó tả dâng lên trong lòng, nhịn không được mỉm cười.

"Ngươi đừng chỉ nhìn thôi, tự mình cũng ăn đi!"

Lâm Bắc Phàm mở miệng nói.

"Ta đã ăn rồi, bệ hạ mời chầm chậm dùng!"

"Được! Thật ngon!"

Ngay lúc này, một tuyệt sắc mỹ nữ dưới sự che chở của mấy vị cung nữ, chậm rãi đi đến: "Thần thiếp bái kiến bệ hạ, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Thị nữ thiếp thân vừa nhìn thấy cô gái tuyệt mỹ kia liền chua xót: "Nàng là ai vậy?"

Lâm Bắc Phàm cười nói: "Thiên Kim, giới thiệu cho ngươi một chút, vị này tên là Vương Hương Quân, là Hương phi của trẫm!"

"Hóa ra là phi tử của ngươi!"

Thị nữ thiếp thân nhỏ giọng đánh giá, mặc dù đã đoán được nhưng vẫn không kìm nén được sự khó chịu trong lòng.

Lại tự an ủi mình trong lòng, hắn là hoàng đế mà, có phi tử là chuyện rất bình thường.

Hoàng đế nào mà không phải tam cung lục viện?

"Hương phi, vị này là..."

"Bệ hạ, người không cần giới thiệu, chắc hẳn vị này là Triệu Thiên Kim tiểu thư?"

Thị nữ thiếp thân ngơ ngác: "Ngươi biết ta?"

Hương phi cười nói: "Đương nhiên biết rồi, bệ hạ thường ở trước mặt thiếp thân nhắc tới ngươi, nói chuẩn bị nạp ngươi làm phi cơ mà!"

Thị nữ thiếp thân cao hứng hẳn: "Hắn nói vậy thật à?"

"Chuyện này còn có thể là giả sao?"

Hương phi mỉm cười đi tới, thân thiết nói: "Muội muội, bây giờ muội có rảnh không, tỷ tỷ dẫn muội ra ngoài một chút, làm quen với hoàng cung!"

Thị nữ thiếp thân suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được!"