TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Hôn Quân, Bắt Đầu Đưa Tặng Giang Sơn, Thành Thiên Cổ Nhất Đế

Chương 257: Cô nương yên tâm, trẫm nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cô! (2)

"Đúng là chạy trốn hôn phu!"

Vẻ mặt Cửu hoàng tử đắng chát: "Sau khi trở về, phụ hoàng thấy bản cung vẫn lẻ loi như trước, cho nên đã an bài cho bản cung một mối hôn sự! Đó là thiên kim của một vị tông sư, tên là Hàn Sở Sở, bởi vì tuổi già mới có con gái, phi thường được sủng ái! Cho nên phụ hoàng hy vọng ta có thể lấy nàng làm vợ, lôi kéo vị tông sư kia!"

"Đây là chuyện tốt, chúc mừng chúc mừng!"

Lâm Bắc Phàm chắp tay, cười ha hả.

"Hay cái rắm đấy!"

Cửu hoàng tử tức giận nói: "Ngươi không biết người phụ nữ kia xấu đến mức nào đâu! Người cao lớn, thô kệch, lớn hơn nam nhân nhiều! Nghe nói, cân nặng của nàng đã đạt tới ngàn cân!"

"Đây không phải là chuyện tốt sao?"

Lâm Bắc Phàm vui vẻ nói: “Xài một phần sính lễ, ngươi lại tương đương với cưới 10 người, kiếm bộn rồi đấy!"

Cửu hoàng tử nổi giận: "Cút! Miệng của ngươi không có chữ nào tốt! Đổi lại là ngươi, ngươi nguyện ý không?"

Lâm Bắc Phàm thở dài: "Chuyện tốt như vậy, trẫm vô phúc tiêu thụ, ngươi hưởng đi!"

"Cho nên, bổn cung liền chạy tới nơi này, hy vọng có thể thoát khỏi nàng!"

Cửu hoàng tử cười khổ.

Lâm Bắc Phàm kinh hãi: "Không đến mức đó chứ? Cho dù ngươi không muốn cưới nàng, nhưng ngươi cũng không cần trốn!"

"Sao lại không đến mức ấy? Ngươi không biết đó thôi, cô gái kia đặc biệt thích hành động lỗ mãng, bổn cung mới gặp mặt nàng ba lần, đã bị nàng đánh ba lần! Nếu không chạy, liền mất mạng!"

Cửu hoàng tử lòng còn sợ hãi nói.

"Thật sự đáng sợ như vậy sao?"

Đúng lúc này, ngoài thành đột nhiên truyền đến giọng nữ phóng khoáng: "Cửu hoàng tử điện hạ, ta biết ngươi chạy vào trong thành, đừng trốn, ngươi không trốn được đâu, ngoan ngoãn tới làm tướng công của ta đi, ha ha."

Cửu hoàng tử biến sắc: "Không tốt! Nàng thực sự đuổi tới rồi, đúng là âm hồn bất tán! Bổn cung trước tiên tìm một chỗ trốn đi, nếu như ngươi gặp nàng, cứ nói bản cung không có ở đây!"

Lâm Bắc Phàm vội la lên: "Đi cung điện kia trốn đi, trẫm giúp ngươi lừa bịp nàng!"

Cửu hoàng tử chắp tay: "Đa tạ!"

Như một làn khói nhanh chóng chạy vào trong cung không thấy đâu nữa.

Đúng lúc này, một nữ nhân hình thể bàng bạc, dáng người linh hoạt, vượt nóc băng tường, tiến vào trong Hoàng cung.

Lâm Bắc Phàm chỉ liếc mắt một cái đã thấy kinh hãi, một nữ nhân rất có cảm giác an toàn!

Mình cũng không thấp, nhưng trước mặt nàng lại có vẻ như chim nhỏ nép vào người!

Lúc này, nàng chống nạnh, cúi đầu chất vấn Lâm Bắc Phàm: "Cửu hoàng tử điện hạ đâu? Ta vừa nhìn thấy hắn tới đây rồi!"

Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu lên: "Hắn nói hắn không có ở đây!"

"À..."

Nữ nhân này nheo mắt: "Hắn không ở đây, còn có thể đi đâu?"

Lâm Bắc Phàm lập tức lắc đầu, tiện tay chỉ một chỗ: "Ngươi đừng hỏi, trẫm không biết, dù sao cũng tuyệt đối sẽ không ở trong cung điện đó!"

Nữ nhân kia quét ánh mắt sắc bén qua, sau đó nhanh chóng giết tới.

Chỉ để lại một tiếng: "Đa tạ!"

Sau một lát, trong cung điện truyền đến tiếng kêu thê thảm.

"Lâm Bắc Phàm! Ngươi lừa ta!"

Lần này Cửu hoàng tử chạy không thoát, bởi vì hắn đã bị đánh khắp người đầy thương tích, chỉ có thể lưu lại dưỡng thương.

Lâm Bắc Phàm nhìn cũng không đành lòng: "Tuy hắn là vị hôn phu của ngươi, nhưng cũng không đến mức như vậy chứ?"

Hàn Sở Sở vỗ vỗ tay, lơ đễnh nói: "Yên tâm, ta rất có chừng mực! Hắn mặc dù thoạt nhìn bị thương rất nặng, nhưng là thương ngoài da mà thôi, nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi! Được rồi, ta về trước, hai ngày sau lại đến thăm hắn!"

Nói xong, như gió lớn ào ào bay đi.

Lâm Bắc Phàm nhìn Cửu hoàng tử như không con ham sống, lời nói thấm thía: "Đừng buồn nữa! Có câu đánh là thân mắng là yêu, yêu đến vô cùng thì dùng chân đạp! Ngươi xem nàng yêu ngươi nhiều tới mức nào, hận không thể đánh ngươi tàn phế lưu lại bên cạnh chiếu cố!"

"Đều là chó má!"

Cửu hoàng tử ho khan vài tiếng: "Bây giờ ngươi đã biết vì sao bổn cung phải chạy trốn rồi chứ? Không trốn thì mất mạng thật đấy!"

"Kỳ quái, nói thế nào thì nàng cũng là vị hôn thê của ngươi, vì sao vừa mới gặp mặt đã đánh ngươi?"

Lâm Bắc Phàm nghi hoặc.

Cửu hoàng tử hoảng hốt hẳn lên: "Nàng từng nói, trượng phu trong mộng tưởng của nàng là một anh hùng cái thế, sớm muộn gì cũng có một ngày chân đạp lên áng mây ngũ sắc đón nàng! Nhưng mà, nàng nhìn thấy thực lực của ta yếu như vậy, thất vọng, vì thế mỗi lần gặp mặt đều thao luyện ta! Thế nhưng, nàng là một vị Tiên Thiên, bản cung đánh sao mà thắng được nàng? Khụ khụ..."

"Thì ra yếu cũng là tội nha!"

Lâm Bắc Phàm bắt đầu thổn thức.

Khóe miệng Cửu hoàng tử giật giật: "Ngươi có thể đừng nói mấy lời châm chọc được không?"

"Cho nên ngươi lựa chọn đào hôn?"

Lâm Bắc Phàm nói.

Cửu hoàng tử cười khổ: "Đúng vậy, không thì làm sao đây? Bất kể là phụ hoàng hay vị tông sư kia, đều vô cùng đồng ý với hôn sự này! Bổn cung không có quyền lựa chọn, chỉ có thể chạy trốn! Thân ở hoàng gia, thân bất do kỷ!"

"Đứa bé đáng thương nha!"

Lâm Bắc Phàm hết sức đồng tình.

Lúc này, Cửu hoàng tử giãy dụa đứng lên: "Lâm Bắc Phàm, ngươi có thể giúp bản cung khuyên nhủ nàng, để nàng bỏ mối hôn sự này hay không?"

Lâm Bắc Phàm mở tay: "Trẫm khuyên thế nào? Phụ hoàng và vị tông sư kia đều đồng ý, ngươi cứ chấp nhận số phận đi!"

Cửu hoàng tử trơ mắt nhìn cô gái bên cạnh Lâm Bắc Phàm: "Sư tỷ."

Sài Ngọc Tâm nhìn thấy cũng không đành lòng: "Bệ hạ, ngài có nhiều chủ ý xấu xa, cứ giúp đỡ sư đệ đi! Dù sao nếu như cưới một con hổ cái như vậy, nửa đời sau cũng sẽ không hạnh phúc!"

Ánh mắt Cửu hoàng tử sáng lên: "Đa tạ sư tỷ!"

Lâm Bắc Phàm cười khổ: "Việc này khó làm! Trẫm chỉ có thể nói, cố gắng hết sức!"

Lúc này, Hàn Sở Sở đã về tới nơi Lâm Bắc Phàm an bài.

Ở giữa nơi này còn có một nữ tử cơ trí cổ quái, đây là thị nữ bên người Hàn Sở Sở.

Nhưng sau khi Hàn Sở Sở trở về, lại lập tức đóng cửa lại, đắc ý nói: "Sở Sở, ngươi xem biểu hiện của ta thế nào?"