"Bởi vì hôn nhân của bệ hạ có thể tự chủ, hắn muốn chọn ai thì chọn người đó, không ai dám phản đối! Ví dụ như Hương phi, nàng vốn không phải là một nữ nhân bình thường sao? Cho nên, lựa chọn bệ hạ, tỷ lệ thành công càng lớn!"
Cửu hoàng tử nghe xong rất không cam lòng, nhưng đối phương nói là sự thật.
Làm hoàng tử hoàng triều, hôn nhân của hắn quả thật không thể tự chủ, trên nói cưới ai thì cưới người đó, phản đối cũng vô dụng.
Thế nhưng Lâm Bắc Phàm lại khác, quốc gia đều do hắn định đoạt, muốn cưới ai thì cưới người đó, không ai dám phản đối.
Giờ phút này, hắn đột nhiên có chút hâm mộ Lâm Bắc Phàm người hôn quân này.
"Hơn nữa, nếu may mắn được gả cho bệ hạ, là chuyện không biết bao nhiêu nữ tử tha thiết ước mơ!"
Thiếu nữ ước mơ: "Bệ hạ phong lưu phóng khoáng, tài hoa hơn người, lại chấp chưởng thiên hạ đại quyền! Nếu như có thể gả cho hắn, đó là phúc phận tu hành mấy đời mới được, tốt hơn hoàng tử kia nhiều!"
Lâm Bắc Phàm long nhan vui vẻ: "Nói hay lắm, đây là tiền thưởng của ngươi, cất kỹ!"
"Vô công bất thụ lộc nha!"
"Không có việc gì, cho ngươi thì cho ngươi. Nếu như ngươi không cần, ta sẽ ném tiền này đi!"
"Chờ một chút! Cảm ơn đại thiếu gia, tiểu nữ không khách khí nữa!"
Thiếu nữ thu tiền, vui vẻ rời đi.
Lâm Bắc Phàm nhướng mày với cửu hoàng tử: "Thế nào, lần này nhận thua chưa?"
"Không được, chúng ta lại làm một lần nữa, lần này đến bổn cung!"
Bọn họ lại ngăn một thiếu nữ lại, Cửu hoàng tử đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Nếu để cho ngươi lựa chọn một người làm hôn phu tương lai, giữa ta và hắn, ngươi chọn ai?"
Lâm Bắc Phàm kinh ngạc, Cửu hoàng tử này vì thắng, ngay cả mặt mũi cũng không cần.
Biết rõ bây giờ hắn ngụy trang, phong ấn giá trị nhan sắc, lại còn hỏi ra vấn đề như vậy.
Chẳng qua thôi được rồi, để hắn thắng một lần, thỏa mãn niềm háo thắng nho nhỏ của hắn.
Thiếu nữ bị ngăn lại cũng cả kinh, trước mặt mọi người, tại sao đột nhiên hỏi ra chuyện như vậy, thật là rất khó khăn mà!
Tưởng hai người bọn họ là người xấu, liền muốn đoạt mạng bỏ chạy.
Lúc này Lâm Bắc Phàm hơi thi lễ: "Tiểu thư hữu lễ! Vị huynh đệ này của ta vừa rồi xúc động, kỳ thật cũng không có ác ý, chúng ta chỉ đánh cược mà thôi! Nếu có chỗ nào đắc tội ngươi, tiểu sinh sẽ bồi thường cho ngươi."
Thiếu nữ tràn đầy hảo cảm với Lâm Bắc Phàm: "Hóa ra là thế!"
"Tiểu thư, ngươi nên trả lời vấn đề của ta, nếu như để ngươi chọn, ngươi lựa chọn hắn hay là lựa chọn ta?"
Cửu hoàng tử lại hỏi.
"Nếu như muốn tiểu nữ tử lựa chọn, đương nhiên là lựa chọn hắn!"
Thiếu nữ nhìn Lâm Bắc Phàm một cái, ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Cửu hoàng tử chấn kinh: "Tại sao? Thoạt nhìn hắn vừa già vừa xấu!"
"Vậy gọi là thành thục ổn trọng!"
Cửu hoàng tử không phục: "Hắn đã có thê tử, gả cho hắn chỉ có thể làm tiểu thiếp..."
"Ta tương đối truyền thống, không ngại làm bà nhỏ!"
Cửu hoàng tử vẫn không phục: "Hắn ta vẫn rất hoa tâm, trêu ba ghẹo bốn, có quan hệ không rõ ràng với rất nhiều nữ nhân!"
"Vậy tiểu nữ tử càng phải chọn hắn!"
Thiếu nữ càng thêm ngượng ngùng.
"Vì sao, đã cặn bã như vậy, ngươi còn lựa chọn hắn?"
Cửu hoàng tử vạn phần không hiểu.
"Bởi vì con mắt của quần chúng sáng như tuyết!"
Cửu hoàng tử: "Đậu xanh!"
Lâm Bắc Phàm đắc ý cười ha hả.
Cửu hoàng tử đau đớn đến tự bế, như vậy mà không thắng được, còn không bằng chết đi cho rồi!
Cuối cùng Lâm Bắc Phàm thưởng một lượng bạc cho thiếu nữ.
Về phần tình ý của đối phương, mình chỉ có thể phụ lòng.
Ngay lúc Lâm Bắc Phàm dạy dỗ Cửu hoàng tử, chiến sự Bằng quốc cũng đã thay đổi trong nháy mắt.
Đại Nguyệt quốc Triệu tướng quân suất lĩnh bốn mươi vạn đại quân đánh tới, Bằng quốc không thể không phái binh chống cự.
Kiên trì được hơn nửa tháng thì cao thủ Tiên Thiên của Bằng quốc đã bị chém giết, đại quân Bằng quốc tan rã ngàn dặm, rốt cuộc cũng không thủ được nữa.
Trong hoàng cung Bằng quốc, Hoàng Đế Bằng quốc đã hoảng sợ thành chó.
Chất vấn văn võ toàn triều: "Đại Nguyệt quân sắp đánh tới rồi, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Bách Quan nhìn nhau, mặt ủ mày chau, vô kế khả thi.
Hoàng Đế Bằng quốc giận dữ: "Đồ vô tích sự! Các ngươi toàn là kẻ vô tích sự! Cút ra ngoài cho trẫm!"
Sau khi đuổi Bách Quan đi, Hoàng Đế Bằng quốc lòng nóng như lửa đốt.
Bằng quốc mắt thấy sắp xong rồi!
Nước mất nhà tan, người khác có thể còn có cơ hội sống sót, nhưng một Hoàng Đế như hắn thì xong đời rồi!
Không phải bị giết thì cũng là bị bắt, tuyệt đối không có kết cục tốt!
"Hay là... Thừa dịp bọn chúng còn chưa đánh tới, chạy trối chết đi!"
Hoàng Đế Bằng quốc tự nói.
Mặc dù rất không muốn bỏ lại quốc gia này, bỏ lại vinh hoa phú quý của mình, thế nhưng mạng cũng sắp không còn, chỉ có thể chạy trốn.
Lúc này, một tiếng cười càn rỡ truyền vào: "Trốn? Ngươi muốn chạy đi đâu?"
Hoàng Đế Bằng quốc biến sắc: "Ai?"
Một nam tử trung niên mặc trang phục tướng quân Đại Nguyệt, hùng dũng đi đến, nhìn Hoàng Đế Bằng quốc ngồi trên hoàng vị, không hề kính sợ, lớn tiếng nói: "Bản tướng quân Triệu Thương Hải!"
Người này chính là Đại Nguyệt quân thống soái Triệu tướng quân.
Hắn sợ Hoàng Đế lại lần nữa chạy trốn, cho nên sau khi chém giết cao thủ Tiên Thiên đối phương, ngựa không dừng vó vọt tới Hoàng cung Bằng quốc, tự mình trông coi Hoàng Đế Bằng quốc.
"Là ngươi!"
Hoàng Đế Bằng quốc vừa giận vừa sợ: "Tặng ngươi vạn lượng hoàng kim, ngươi không những không niệm ân tình mà còn dẫn binh đánh tới, ngươi là hạng vong ân phụ nghĩa!"
Triệu tướng quân cười ha hả: "Nếu như không phải vì vạn lượng hoàng kim của ngươi, lão phu cũng không nghĩ tới, một cái Bằng quốc nho nhỏ như ngươi lại có nhiều tiền như vậy! Lão phu hai lần ra binh bất lợi, đành phải bắt ngươi khai đao!"
Hoàng Đế Bằng quốc trong lòng tràn đầy hối hận...