Có thể nói trong mắt Âu Dương Minh, loại tồn tại như Sở Tinh Hà đó lẽ ra phải nhìn người bằng lỗ mũi.
Mình chỉ cần liếc nhìn Sở Tinh Hà một cái, Sở Tinh Hà hẳn là nên bước lên cho mình một cái tát rồi hỏi mình có tư cách gì mà nhìn hắn!
Thế nhưng ngay vừa nãy, khi hắn đang xúc thìa cơm rang trứng thứ mười chín, Sở Tinh Hà lại đến, hắn không hề cao ngạo như mình tưởng tượng, cũng chẳng có ý chế giễu gì mình cả.
Nụ cười của hắn chân thành đến vậy, còn lời hắn nói...
Lần đầu tiên khiến Âu Dương Minh cảm thấy có người coi hắn là con người, có người thật sự còn nhớ đến vinh quang đã từng có của Âu Dương gia!