"Vậy đa tạ sư huynh." Lý Trường Thọ mỉm cười thu bình ngọc vào, tràn đầy trịnh trọng bỏ vào bên trong một túi bảo nang, cất giữ sát người.
Lữ Nhạc thấy thế cười đến híp cả mắt, lại khẽ thở dài, dặn dò: "Độc đan vốn là chi nhánh đan đạo, có thể đả thương người, cũng có thể cứu người, thế nhân đối với chuyện này có rất nhiều chỉ trích. Trường Canh sư đệ ngươi hãy nhớ rõ, ngươi là Thuỷ Thần Thiên Đình, một trong hai vị đệ tử Nhân Giáo, nếu không phải là cường địch thật sự đánh không lại, rơi vào khốn cảnh, không cần thiết lộ ra đan dược này. Tránh cho làm cho người ta nói chúng ta ỷ vào thủ đoạn âm hiểm hại người, tổn hại uy danh của Đại sư bá."
Tần Thiên Trụ ở bên cạnh cầm bình ngọc trong tay đưa cho Lý Trường Thọ, cười nói: "Viên này cũng để cho Thuỷ Thần đại nhân dùng đi, nếu như gặp được cường địch, cũng có nhiều hơn một chút thủ đoạn ứng đối."
Lữ Nhạc cười nói: "Thủ hạ của ngươi rất biết điều."
Lý Trường Thọ: "..."