"Năm đó y là yêu soái, càng là nhân vật mưu trí vô song, đấu thắng Côn Bằng yêu sư, thần thông dự cảm tai hoạ cũng có một chút lợi hại." Vân Tiêu nói khẽ: "Y nhất định sẽ không vô duyên vô cớ đến cậy nhờ ngươi."
"Chuyện này, ta sẽ chậm rãi nói với ngươi, sự tình này rất dài dòng."
Lý Trường Thọ chắp tay sau lưng, từ lúc Lục Áp phát ra hịch văn thảo phạt thiên, nói đến chính mình và sư huynh bắt được Bạch Trạch, lại nói lý luận "xu cát tị hung" mà Bạch Trạch hậu tri hậu giác nói ra.
Vân Tiêu cẩn thận suy tính, cẩn thận suy nghĩ: "Như thế, ngược lại là có bảy - tám phần độ tin cậy."
Lý Trường Thọ cười nói: "Bạch Trạch là vì vào Nhân Giáo tránh tai họa cũng được, hay là dự cảm được bên trong thiên địa có đại kiếp cũng được, lúc này đều đã bị Huyền Đô sư huynh chế trụ nguyên thần. Vị thuỵ thú Bạch Trạch này, không thể dùng tư duy của Nhân Tộc để bình phán quan hệ giữa y cùng với Yêu Tộc, phương diện Bạch Trạch đứng có lẽ còn muốn cao hơn một chút. Ta có thể cảm giác ra, y có một loại thương xót đối với vạn linh chúng sinh, có lẽ đây chính là nguyên nhân y được Thiên Đạo liệt vào thụy thú."