Triệu Công Minh dùng một tay đỡ trán, Bích Tiêu ở bên cạnh cười nghiêng ngả.
Cuối cùng vẫn là hai người Quỳnh, Bích cao hơn một bậc, Triệu Công Minh ấp úng, nói ra chuyện phiền lòng của mình.
Tự nhiên, vẫn là có quan hệ cùng với Kim Quang sư muội...
"Các ngươi cũng biết, ta vốn không có niệm tưởng gì đối với Kim Quang sư muội, nhưng bị đông đảo đồng môn trêu ghẹo vui đùa, vi đạo tâm của huynh lại trở nên có một chút...hơi khác thường."
"Đại ca, nếu như ngươi nổi lên tâm tư, liền ở chung thật tốt cùng với Kim Quang sư muội thôi: " Bích Tiêu vuốt tóc nói: "Việc này cũng không có gì khó khăn, đó chỉ chuyện nằm trong một ý niệm. Lúc này ngươi cảm thấy thẹn thùng, bất quá chỉ là vì ngại mất mặt, nhưng loại sự tình này là sự tình của hai người, người khác làm sao có thể xen vào?"