"Ta quá khó khăn."
Tửu Cửu cũng không biết chính mình làm sao vậy, bỗng nhiên dậy lên nỗi buồn, nước mắt cộp cộp rớt xuống.
Trong đáy lòng hiện ra hình ảnh sư điệt không có lương tâm nào đó trái ôm phải ấp, lại có tửu kình chếnh choáng dâng lên, không nhịn được gào khóc.
"Ngươi thì được tính là khó khăn gì, ta mới khó khăn!" Thiếu nữ kia nháy mắt mấy cái, nước mắt như ngọc vỡ ra, buồn bã nói: "Không ngờ tới đến đây cũng đều có người so sánh cùng, ta thực sự quá thảm rồi."
Tửu Cửu lấy bầu rượu ra ngửa đầu ực một hớp, tiến vào giai đoạn nỗi buồn lớn không tiếng động.