Phía trước, Vân Hoa tiên tử cùng với Dương Thiền, tính cả Ngọc Đỉnh Chân Nhân, Thái Ất Chân Nhân cùng nhau cưỡi mây mà đến, phía sau còn có một đội Thiên Binh nâng các loại gấm báu tơ lụa, từng chiếc bảo rương —— trước đây Dương Thiền tuy bị Linh Châu Tử đánh ngất xỉu, nhưng vẫn được Ngọc Đỉnh, Thái Ất mang đến chỗ của Vân Hoa tiên tử.
Cử động này của Ngọc Đỉnh Chân Nhân cũng coi như đại biểu cho Xiển Giáo tỏ thái độ, làm cho Vân Hoa tiên tử có thể vững vàng thoát ly khỏi " đau khổ " bị cầm tù.
Nhân tiện xác định, hoàn cảnh sinh hoạt của Vân Hoa tiên tử xác thực có một chút thoải mái.
Dương Tiễn đi về phía trước hai bước, chợt dừng lại bước chân.
Hai mắt của Vân Hoa tiên tử hiện ra lệ quang, nhỏ giọng gọi một câu "Tiễn Nhi", cưỡi mây vội vàng tiến về phía trước, giang hai cánh tay muốn ôm con trai của chính mình.