có lẽ là lời nói của hắn quá mức ôn nhu, Vân Tiêu vô ý thức khẽ dời tầm mắt, không dám nhìn hắn, chỉ sợ đạo tâm sẽ tan chảy ở trong mắt hắn
hai người dạo bước một hồi, liền đi đến nghỉ ngơi dưới bóng râm bên bờ biển
ngâm thơ vẽ tranh, khảy đàn đánh đàn
hơi nước hóa thành mây mù, linh khí như gió thoảng, khiến khoảng cách giữa hai người xích lại từng chút một, sau đó quần áo chạm vào nhau, da thịt trở nên gần gũi
bất giác, Lý Trường Thọ đã gối lên đùi Vân Tiêu, nhắm mắt khẽ thở dài