Hư Bồ Đề tiếp tục nói: "Bây giờ Thiên Đình đã đắc thế, đại kiếp Phong Thần chính là vì Thiên Đình đại hưng, ngươi chỉ là một đệ tử Xiển Giáo đời thứ ba, đã không được bọn họ để ở trong mắt. Đừng nói là ngươi, cho dù là sư phụ ngươi thì lại như thế nào? Hai ngày này, bên trong Thiên Đình đều đang đồn sự tình có liên quan đến mẫu thân ngươi sắp bị chuyển đến phàm trần trấn áp. Nếu như ở bên trong quá trình này xuất hiện một chút ngoài ý muốn, mấy đầu yêu ma đột nhiên tới, một chút Thiên Binh Thiên Tướng chết cũng không sao, nhưng nếu mẫu thân ngươi mất mạng ở trong loạn quân, Ngọc Đế cùng với Thái Bạch Kim Tinh kia lại giả mù sa mưa rơi mấy giọt nước mắt, kiếm chút thanh danh..."
Ông! Trường thương trong tay Dương Tiễn không có dấu hiệu nào đâm về phía trước, thần niệm của Hư Bồ Đề bị xoắn nát trong khoảnh khắc!
Hư Bồ Đề chỉ là để lại một tiếng khẽ than thở, lại không có cách nào nhiều lời, thần niệm triệt để tiêu tán.
Dương Tiễn đứng ở trong trời đêm, mây đen che trăng, ảm đạm không sao, ngực đang không ngừng chập trùng, y đang không ngừng áp chế đạo tâm.
Tây Phương Giáo rõ ràng không có hảo ý, chính mình nhất định phải cân nhắc lập trường của đạo thừa Xiển Giáo và sư phụ, không thể khiến cho sư phụ khó xử, không thể...