Nhưng Lý Trường Thọ vừa mới nghiêng đầu lại, trong mắt còn chưa dấy lên lửa giận, trên người chưa hiển lộ uy nghiêm, tiên tử trước mặt hơi dùng sức kéo bàn tay Lý Trường Thọ lại, lại nhẹ nhàng nhón chân...
Chụt!
Lý Trường Thọ run lên, quay đầu nhìn về tiên tử phía trấn định tự nhiên, phảng phất như không chuyện phát sinh trước mặt kia.
Vân Tiêu cực nhanh rút đầu ngón tay về, Lý Trường Thọ vô thức sờ gương mặt của chính mình một cái, tiếng vang động nhẹ nhàng, xúc cảm gần như không có cách nào cảm nhận được kia, không ngừng quanh quẩn tại đạo tâm của hắn.
"Để cho ta tới đi." Lý Trường Thọ cười nói một câu, động tác rất tự nhiên phóng ra một bước, ngăn Vân Tiêu ở phía sau, trực diện với đầu lâu cự thú kia, nhìn chăm chú vào hai con ngươi màu đen có một chút kinh khủng của đối phương.