Quy Linh Thánh Mẫu hé miệng chớp mắt, trầm tư một hồi.
Bích Tiêu nhỏ giọng thầm thì: "Chuẩn tỷ phu đã lợi hại như vậy sao?"
"Đại tỷ." Quỳnh Tiêu nói: "Ở trong thư mà tỷ gửi cho hắn vừa rồi, đã nói cái gì rồi?"
Vân Tiêu ôn nhu nói: "Chỉ nói hắn không nên khó xử, dùng lập trường của đệ tử Nhân Giáo phán đoán việc này, chớ bởi vì tư tình mà ảnh hưởng tới phán đoán của bản thân."
Nghe lời này, Kim Linh Thánh Mẫu khẽ cau mày, có một chút bất mãn đối với chuyện này, hỏi liên tiếp: "Vân Tiêu sư muội, tư tình hẳn là liền không quan trọng sao? Hắn và ngươi vốn là đạo lữ sắp thành, vì sao không thể nhờ vào đó tranh thủ làm cho hắn dựa về hướng Tiệt Giáo chúng ta? Ngươi là đệ tử Thánh Nhân Tiệt Giáo, hắn là đệ tử Thánh Nhân Nhân Giáo, nếu được ông trời tác hợp cho, Nhân Giáo cùng với Tiệt Giáo vốn sẽ càng gần thêm một chút, làm sao lại không thể kiếm một chút chỗ tốt từ chỗ của hắn?"